Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1899 - Chương 2081: Đồng Hành (1)

Chương 2081: Đồng hành (1) Chương 2081: Đồng hành (1)Chương 2081: Đồng hành (1)

Chuong 2081: Dong hanh (1)

"Vâ phần đại sư huynh của ngươi, sự tình vừa kết thúc chúng ta sẽ trả cho ngươi."

Lan Dao nói lời rồi thả chậm tốc độ, giọng rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại kinh người, khiến cho thân sắc của thanh niên họ Phong cùng Hứa Thanh đều biến hóa.

Thanh niên họ Phong hầu như lập tức liền mở miệng.

"Việc này không thể nào!"

"A? Chẳng lẽ Phong đạo hữu có những phương pháp khác tốt hơn, hay vẫn có tự tin có thể không tổn hao gì đánh chết người trước mắt?"

"Nếu như ngươi có thể, tiểu muội ngược lại không có ý kiến gì."

Lan Dao cười khẽ, một bộ cười nói tự nhiên.

Hứa Thanh không nói một lời, ánh mắt chớp động. Thanh niên họ Phong nghe vậy do dự, đáy lòng nổi lên vô số suy nghĩ, nhưng mặc kệ như thế nào gã cũng phải thừa nhận lời của Lan Dao đích xác là phương pháp phù hợp nhất để phá giải thế cục trước mắt.

Có thể nói gần như hoàn mỹ giải quyết xong tất cả vấn đề.

Bọn họ kiêng kị đòn sát thủ của Hứa Thanh lại lo lắng Hứa Thanh rời khỏi, nhưng lại không thể đơn giản vây khốn hắn cũng rất khó không tổn hao gì đánh chất.

Kể từ đó kéo hắn gia nhập vào cùng, có thể hóa giải cục diện bế tắc bây giờ.

Về phần sự tình phía sau tự nhiên có thể tùy cơ ứng biến.

Duy chỉ có để cho gã lo lắng là gã hoài nghi hành động của Lan Dao lần này có lẽ tôn tại tâm tư khác, nhưng bây giờ cũng không có những phương pháp tốt hơn, mặt khác quan trọng nhất là đại sư huynh của tiểu tử nhân tộc đang nằm ở trong tay mình...

Như vậy quyên chủ động, ở ngay trên thân mình.

Sau khi suy tư, vẻ âm trầm trên mặt thanh niên họ Phong đột nhiên biến mất, nở nụ cười.

"Lan đạo hữu nói có chút đạo lý, lấy chiến lực người này hoàn toàn chính xác có tư cách tham gia cùng chúng ta, thế nào, vị đạo hữu nhân tộc ngươi có bằng lòng tham dự hay không? Đây chính là một trận thiên đại tạo hóal"

Nói xong gã hơi nhéo nhéo cổ Nhị Ngưu trong tay, thân thể Nhị Ngưu run lên, nhăn mày lại, giống như trong hôn mê cũng có thể cảm thụ đau đớn.

Hứa Thanh quét mắt nhìn đội trưởng, nếu không phải rất có lòng tin đối với hành động của đội trưởng, vả lại quá mức rõ tính đối phương, giờ phút này hắn thật sự sẽ cho rằng đội trưởng sống chết khó đoán.

Nhưng mà đó suy nghĩ dưới đáy lòng, trên mặt tự nhiên không sẽ lộ ra chút nào.

Mà tình huống bây giờ...

Hứa Thanh cười lạnh, nhưng trên mặt lại ra vẻ khó coi, không muốn tham dự nhưng bởi vì cố ky đồng môn sinh tử, sợ ném chuột vỡ bình.

"Ta nào biết sau khi chuyện thành công, hai người các ngươi sẽ đúng hẹn phóng thích đại sư huynh của ta hay không?”

Hứa Thanh tram thấp mở miệng.

"Cái này đơn giản, Phong đạo hữu lập cái tâm thê không phải là được rồi sao!" Lan Dao nhìn về phía thanh niên họ Phong.

Thanh niên họ Phong trâm ngâm, không biết suy nghĩ như thế nào lại thật sự nhẹ gật đầu lập cái tâm thê ngay trước mặt Hứa Thanh, một khi làm trái phải chịu cắn trả ảnh hưởng không nhỏ.

Bực lời thê như thế có đủ độ tin tưởng nhất định, chỉ chờ Hứa Thanh đồng ý sẽ có thể có hiệu quả.

Nhưng mà Hứa Thanh vẫn do dự.

"Làm sao ta biết phải chăng các ngươi có những biện pháp khác, có thể tránh đi tâm thề cắn trả hay không?"

Lan Dao nhíu mày.

Thanh niên họ Phong cũng là như thế, nhưng lại không có gì ngoài ý muốn đối với câu hỏi của Hứa Thanh, trái lại nếu như đối phương thật sự đơn giản sẽ tin, như vậy gã mới phát giác được không bình thường.

Dấu sao đổi gã là đối phương, đối mặt việc này cũng sẽ như thế.

Nhưng trên mặt tự nhiên lộ ra nét không vui, hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi không nên quá mức, chúng ta đã lui bước rồi, nếu như ngươi vẫn còn như vậy thì chớ trách ta trước tiên giết chết đại sư huynh của ngươi, về phần ngươi nếu không phải ta không muốn bị thương, làm sao có thể cùng một đường với ngươi!" "Nhưng nếu như ngươi tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước thì không được, cho dù có cần trả giá nhất định ta cũng phải trảm ngươi."

Giọng của thanh niên họ Phong âm lãnh, giống như lại xuất hiện sát ý.

Lan Dao không nói chuyện, nhưng trong mắt đồng dạng ẩn băng hàn, biểu thị thái độ.

Hứa Thanh trâm mặc, sau một lúc lâu chậm rãi mở miệng.

"Tâm thê như thế cũng được, nhưng không biết hai vị đạo hữu lần này mưu tính là cái gì?"

Nghe Hứa Thanh nhận tâm thề, thần sắc của thanh niên họ Phong hòa hoãn một chút, Lan Dao cũng nở nụ cười.

"Tốt rồi, mọi người nói đến đây chẳng khác nào là người một nhà rồi, còn không biết tục danh của vị đạo hữu nhân tộc này là?”

"Viêm Huyền Tử." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng. "Viêm Huyền Tử đạo hữu, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, không bằng chúng ta vừa đi về phía trước, vừa nói chuyện?”

Đôi mắt Lan Dao lưu chuyển, cười mở miệng.

Hứa Thanh gật đầu thở nhẹ.

Rất nhanh ba người hóa thành ba đạo cầu vồng đi về nơi chân trời xa.

Nhưng mà mỗi người đều cách nhau một chút phạm vi.

Trên đường, Lan Dao cũng truyền lời tới Hứa Thanh, cáo tri thứ bọn họ toan tính, vê phần bên trong có mấy phần thiệt mấy phần giả, mỗi người một ý.

Cứ như vậy mấy ngày sau, ba người tới chỗ hạp cốc ở phía Tây Nam của Liêu Huyền quận.

Hạp cốc nơi đây cực lớn, như một cái vết thương trên đại địa, bên trong là một mảnh đen nhánh giống như sâu không lường được. Càng có sương mù chảy xuôi ở bên trong, dị chất bốn phía nồng đậm, vạn vật héo rũ, thi thoảng còn có một chút tiếng kêu kì quái thê lương khiếp tâm hồn người, truyền ra trong hạp cốc.

Đứng trên hạp cốc, thanh niên họ Phong cầm theo Nhị Ngưu như trước, đoạn đường này gã chưa từng buông ra chút nào, giờ phút này chú ý đến trong hạp cốc, trong mắt có kích động chợt lóe lên.

"Chính là chỗ này."

Lan Dao đi ra vài bước, đứng ở biên giới hạp cốc, tương tự cúi đầu nhìn lại.
Bình Luận (0)
Comment