Chương 2082: Đồng hành (2)
Chương 2082: Đồng hành (2)Chương 2082: Đồng hành (2)
Chuong 2082: Dong hanh (2)
Về phần Hứa Thanh, cách hai người ngoài mười trượng nhìn qua hạp cốc, đáy lòng hiện lên mưu đồ hai vị này nói ở trên đường.
"Liêu Huyền Dịch?"
Hứa Thanh thì thào trong lòng, cho đến thời điểm này hắn chưa từng nghe qua vật ấy.
Mà dựa theo hai người Lan Dao nói, Liêu Huyền Dịch là chỗ tinh hoa của cây Liêu Huyền.
Trước khi Tàn Diện Thần Linh chưa đến thì nó chính là Chí Bảo, hiệu quả vượt xa Liêu Huyền Quả, càng là Thánh vật của Liêu Huyền tộc.
Năm đó Liêu Huyền tộc xây dựng cung điện ẩn nấp dưới mặt đất của cây Liêu Huyền, tập hợp toàn bộ rễ cây hình thành một chỗ Liêu Huyền Trì.
Liêu Huyền Trì cách mỗi 100 năm sẽ được mở ra một lần, sẽ bị lấy đi toàn bộ Liêu Huyền Dịch bên trong, nhưng thật ra số lượng cũng không nhiều, chỉ là mấy trăm giọt.
Mà công hiệu của dịch thể đó cũng tương tự như Liêu Huyền quả, nhưng hiệu quả vượt hơn gấp trăm lần, có thể phụ trợ người ta lúc cảm ngộ pháp tắc, đạt tới một trình độ bất khả tư nghị.
Trước kia dù là một giọt, cũng cần trả giá đại giới cực lớn mới có thể thu được.
Bây giờ theo cây Liêu Huyền mất đi thì càng là thưa thớt.
"Thật ra Liêu Huyên quận đã từng thừa thãi Liêu Huyền quả... -"
Trong lúc Hứa Thanh thì thào, giọng nói của Lan Dao lại truyền đến.
"Nếu không phải Phong đạo hữu cho ta xem cổ giản huyết mạch truyền thừa, ta quả thực không thể tin rằng Chí Bảo nọ rõ ràng vẫn còn tôn tại!"
Thanh niên họ Phong nghe vậy bình tĩnh mở miệng. "Năm đó trước khi Liêu Huyền nhất mạch rời khỏi Vọng Cổ, đích xác là đã thu hết toàn bộ nước ao, vả lại hủy cây này, khiến Liêu Huyền quả cùng Liêu Huyền Dịch bị tuyệt diệt khỏi Vọng Gổ, chỉ lấy thân cành chuẩn bị gieo xuống ở Thánh địa."
"Nhưng cây Liêu Huyền trồng ở Thánh địa đã thất bại, cây này rời khỏi Vọng Cổ lại không thể sống được."
"Từ đó về sau theo Thánh Tổ của Liêu Huyền ngoài ý muốn vẫn lạc, Liêu Huyền Thánh địa cũng bởi vậy sụp đổ, bị các phương chia cắt, mà ta tư cách có nửa dòng máu Liêu Huyền, đi theo tổ phụ may mắn tránh được kiếp nạn đó, lại bởi vì huyết mạch Ma Vũ kích phát cho nên mới tới Ma Vũ Thánh địa.
"Nhưng mà không ai biết nhất mạch tổ tiên của ta đã từng chính là người phụ trách chấp hành tuyệt diệt cây này, năm đó lão nhân gia người thừa dịp loạn lạc, trong lúc thi hành nhiệm vụ bí mật lưu lại một đoạn không có diệt đi...' "Làm như vậy là để có một ngày nhất mạch trở về cũng có nội tình thuộc về bản thân, đồng thời trước khi tọa hóa đã truyền bí mật đời đời này xuống."
"Đến bây giờ chỉ có một mình ta biết được."
Hứa Thanh giữ im lặng, nghe hai người nói chuyện với nhau, đáy lòng phân tích thiệt giả của lời này.
Lan Dao thì nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra một tia chờ mong.
"Liêu Huyền Dịch tâm thường thì cũng đành, ta hứng thú nhất đối với khả năng xuất hiện Liêu Huyền Thánh Thể theo như lời Phong đạo hữu nói."
Thanh niên họ Phong nở nụ cười.
"Khả năng đại khái sẽ xuất hiện!"
"Dẫu sao đã vài vạn năm trôi qua, nơi tổ tiên che giấu một đoạn rễ cây lại vô cùng bí ẩn, cho nên trừ phi trong lúc này xuất hiện ngoài ý muốn không thể dự đoán, nếu không khả năng đại khái tích lũy rất nhiều Liêu Huyền Dịch, mà sau khi lắng đọng đến một mức độ, tự nhiên sẽ trở thành Liêu Huyền Thánh Thể."
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
Mà nói đến đây ánh mắt của thanh niên họ Phong quét qua Hứa Thanh, lại tiếp tục nhìn về phía Lan Dao.
"Một hồi vào phía dưới, lúc ta thi pháp phá vỡ cấm chế sẽ phải dựa vào Lan đạo hữu hộ pháp vì ta rồi, mặt khác sau khi chuyện thành công, ước định ngươi đáp ứng ta chớ có đổi ý."
Lan Dao cười một cái, bỗng chốc bị gió thổi bay sợi tóc, thản nhiên mở miệng.
"Phong đạo hữu yên tâm, ngươi tìm ta hợp tác không phải là vì món đó của phu quân ta sao, việc ta đáp ứng ngươi sẽ không đổi ý."
Thanh niên họ Phong gật đầu không lên tiếng nữa, vung tay phải lên, một cỗ uy áp đáng sợ lập tức tản ra, hóa thành một con khổng tước ngũ sắc bay về phía hạp cốc. Trong hap cốc lập tức nổ vang, từng mảnh khói đen cuộn trào cuốn lên khuếch tán.
Lộ ra một lối đi.
Thanh niên họ Phong nhoáng người một cái đi thẳng đến thông đạo, nháy mắt chui vào trong đó.
"Viêm Huyền Tử đạo hữu, mời."
Đôi mắt đẹp của Lan Dao nhìn tới trên người Hứa Thanh.
Hứa Thanh không nói một lời, tiến về phía trước một bước, đồng dạng vào trong con đường sương mù mở ra, sau mấy cái lập lòe đã không thấy tung tích.
Mắt thấy Hứa Thanh cẩn thận như vậy, ánh mắt Lan Dao chớp lên, giống như tùy ý quét mắt phương xa, tiếp theo liên tục bước khẽ tiến vào thông đạo.
Theo ba người biến mất, không lâu về sau, thông đạo nơi đây lại bị sương mù xung quanh nhồi vào, hết thảy khôi phục như thường. Duy chỉ có tiếng gao thét thê lương trong sương mù, thoáng cái mãnh liệt lên, nhưng rất nhanh lại lặng yên không phát ra khí tức, ngăn cách hết thảy.
Cho đến mấy canh giờ sau, ngoài hạp cốc có một thân ảnh lặng yên từ chân trời đi tới.
Đó là một nữ tử.
Tướng mạo của nàng tuyệt mỹ và trông rất dịu dàng, vả lại da trắng vô cùng, sau dáng người uyển chuyển là một đôi cánh bạc.
Về phần quần áo cũng giống hai người họ Phong và Lan, đều là huyền bào thêu kim, khiến cho tiên tư càng thêm nhẹ nhàng.
Nhất là đôi mắt xanh trong suốt sáng ngời giống như cắt nước, giờ phút này lưu chuyển lóe lên tia sáng bình tĩnh đảo qua bốn phương.
"Phong Lâm Đào đúng là cẩn thận lại đa nghỉ, nơi đây ngoại trừ bố trí Hư Vô Nhãn, càng có Toái Không Niệm, thậm chí còn có một đám khí tức Đại La Thánh Cấm... Dùng cái này để bí mật dò xét có người đến hay không."
"Nhưng mà... sau khi ta có chuẩn bị thì những thứ này có chả tác dụng gì."
Nữ tử chính là Nguyệt Đông nguyên bản cùng nhau phủ xuống với thanh niên họ Phong và Lan Daol
Giờ phút này nàng chớp mắt một bước đi đến, trực tiếp tiến vào trong hạp cốc đầy sương mù, không thấy tung tích...