Chương 2099: Thanh Ngưu trở về (1)
Chương 2099: Thanh Ngưu trở về (1)Chương 2099: Thanh Ngưu trở về (1)
Chuong 2099: Thanh Nguu tro ve q)
Hoàng Đô đại vực của nhân tộc, vòng bên trong.
Truyền tống trận nơi đây cũng không phải trực tiếp truyền tống đến bên trong Hoàng Đô, mà như lân nhóm người Hứa Thanh được Tam công chúa dẫn tới Hoàng Đô đại vực năm đó, truyền tống đưa đến bên ngoài Hoàng Đô.
Một khắc xuất hiện, không đợi nhân viên trấn thủ trận pháp nơi đây thấy rõ thân ảnh hai người Hứa Thanh, bọn họ đã bay đến bầu trời phía xa.
Đứng ở chỗ này, nhìn qua Hoàng Đô nơi xa, đầu tiên chiếu vào trong mắt chính là từng pho tượng vòng quanh Hoàng Đô.
Bây giờ lần nữa nhìn, tâm cảnh Hứa Thanh có chỗ bất đồng cùng lúc trước.
Đáy lòng dâng lên cảm khái, đồng thời cũng có thể mơ hồ trông thấy cây cầu dai bay mau di thong hoang cung, cung với Cổ Hoàng Tinh tràn ngập trong ánh trăng mờ ở nơi cuối cùng.
"Rốt cuộc cũng trở về."
Hứa Thanh thì thào, trong đầu hiện ra từng đạo thân ảnh, trên mặt cũng nở nụ cười.
Chú ý tới biểu cảm của Hứa Thanh, tinh thân Nhị Ngưu vô cùng phấn chấn, sau đó chợt nhớ tới cái gì mở miệng hỏi.
"Đúng rồi tiểu sư đệ, lúc ấy trong địa quật, người gọi là Nguyệt Đông gì đó, theo như lời nói tràn đầy chân tình của nàng, cái loại tình nghĩa tỷ muội đó phải rất sâu đậm, cảm động thiên địa."
"Mà chúng ta lại thả tên họ Phong ra, đoạn đường này đáy lòng ta đặc biệt băn khoăn."
Nhị Ngưu trừng mắt nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh nghe vậy nhìn đại sư huynh một chút.
"Không nhìn ra ngươi có băn khoăn." Nhị Ngưu cười hắc hắc.
"Mặc dù lời nói của con quỷ nhỏ nọ chân thành, một bộ báo thù vì muội muội, còn con quỷ nhỏ Lan Dao cũng lòng đầy căm phẫn, toàn bộ địa quật tràn ngập cảm giác báo thù cùng cố chấp, đúng là rất cảm động."
"Nhưng mà, với ánh mắt lợi hại của ta, chỉ cần nhìn qua là đã biết rõ, con quỷ nhỏ Nguyệt Đông không phải người tốt, nhưng ta có thể phát hiện là có nguyên nhân."
Nhị Ngưu hất càm lên, lộ ra thân sắc ngạo ngha.
"Đó là bởi vì thể chất của ta đặc thù, ta nói cho ngươi biết tiểu Thanh, từ nhỏ đến lớn, từ cổ chí kim, đều là ta đi lừa gạt người khác, tu sĩ cũng tốt, Thần Linh cũng được, bị ta lừa gạt không ít!”
"Mà sau khi gạt người nhiều rồi, ta mơ hồ lĩnh ngộ ra đại đạo trong đó, vì vậy thân thể bất tri bất giác sẽ có kháng thể, người khác muốn gạt ta sẽ bị ta phát hiện trước.
"Còn ngươi, ngươi làm thế nào phát hiện không bình thường?”
Nhị Ngưu hiếu kỳ, nghi vấn này đã nằm trong lòng y thật lâu rồi, nếu không phải thời gian đi đường cấp bách không tiện mở miệng, sợ là đã hỏi từ sớm.
"Ta ở cùng đại sư huynh ngươi một chỗ lâu rồi, sau đó cũng có kháng thể."
Nghe đối phương bịa chuyện kháng thể, nhìn qua ánh mắt đại sư huynh, Hứa Thanh ung dung nói.
“Ta cũng không lừa ngươi."
Nhị Ngưu nghe vậy ho khan một tiếng, tránh đi cái đề tài này, sau đó giơ tay lên võ trán một cái, đỉnh đầu lập tức mọc ra một nhánh mây xanh nhạt ước chừng nửa trượng, rủ xuống dưới.
Y chợt mở to miệng, rặc rặc một tiếng, trực tiếp cắn đứt nhánh mây đang run rẩy, ném cho Hứa Thanh.
"Cầm lấy, đại sư huynh tặng lễ vật cho ngươi, chúng ta là hảo huynh đệ, bất luận bảo vật gì đều phải chia đều!"
Nhị Ngưu mạnh miệng, sau khi nói xong trông mong nhìn qua Hứa Thanh, một bộ ngươi cũng có thể đối xử với ta như vậy.
Hứa Thanh nở nụ cười, hắn cũng không ngại việc đại sư huynh phân hoặc không phân chia nhánh mây, trên đường không có thời gian, sau khi trở lại nhân tộc, dù đối phương không nói cái gì hắn cũng sẽ phân phối thu hoạch chuyến này.
Trên cơ bản giữa hai người không có bảo vật gì là không thể phân phối.
Vì vậy hắn vung tay lên, hư vô phía trước lập tức vặn vẹo, Ảnh Tử biến ảo, ngoan ngoãn phun ra, rất nhiều Liêu Huyền Thánh Dịch lập tức như mưa trút nước rơi xuống.
Số lượng cực nhiều, nếu có một cái ao hơn một trượng, có thể đủ nhồi vào hơn phân nửa. Nhị Ngưu nhìn qua những thứ này, ánh mắt lập tức thẳng tắp.
"Tiểu Thanh, mặc dù ta đã sớm đoán trước tiểu tử ngươi nhất định bí mật lấy đi, nhưng thật không nghĩ đến... vậy mà lại nhiều như thết ! !"
Đáy lòng Hứa Thanh cũng rất thoả mãn với thu hoạch lần này, lấy ra hai cái chai, thu Liêu Huyền Thánh Dịch trước mặt vào, sau đó ném cho đội trưởng một cái, rồi quét mắt nhìn Ảnh Tử đang tràn ra cảm xúc nhu thuận với mình.
"Đại sư huynh, ngươi còn máu thịt Xích Mẫu không?"
Hứa Thanh hỏi một câu, bây giờ hắn không còn một khối nào cả, nếu không cũng sẽ không ghi nợ với Tiểu Ảnh.
Nhị Ngưu sững sờ, nhìn tới Ảnh Tử của Hứa Thanh, nở nụ cười sau đó ném ra ba khối cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh phất tay, trong sự kích động của Tiểu Ảnh, ba khối máu thịt Xích Mẫu bị nó mở cái miệng rộng chợt nuốt xuống, sau đó chuyển động vòng quanh Hứa Thanh, cực kỳ vui vẻ, tiếp theo lần nữa mở to miệng, lân này phun ra một quả trứng.
Quả trứng này màu vàng, bên trong tràn đầy thần vận, trông rất không tâm thường.
"Rõ ràng còn có? Cái này chính là đồ tốt, mặc dù ta chưa từng thấy qua con chuột vàng đó, nhưng cảm thụ nó không đơn giản... . Nhất là cảm ứng lúc sau cũng đã chứng minh điểm này."
Nhìn qua quả trứng, Nhị Ngưu giơ tay lên cũng lấy ra một quả.
"Đáng tiếc chúng ta không am hiểu ấp trứng....'
Nhị Ngưu thở dài, có chút không cam lòng, trong lúc cân nhắc, trong đầu Hứa Thanh nổi lên một người cùng với cảnh tượng đối phương đã từng lén lút tạp giao vả lại ấp trứng dị thú, bỗng nhiên mở miệng.
"Ngô Kiếm Vu am hiểu." Mắt của Nhị Ngưu sáng lên.
"Không sai, gã am hiểu, chúng ta đưa hai quả trứng này cho Ngô Kiếm Vu, để cho gã ấp trứng ra cho chúng ta."
Nói xong, đội trưởng giơ tay lên lấy quả trứng đi, đang muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng vào lúc này Hoàng Đô nhân tộc ở phía xa bỗng nhiên lập lòe tia sáng.
Từng trận ánh sáng phóng lên trời, hóa thành từng trận tường vân, trải ra hơn phân nửa màn trời.
Đồng thời âm thanh chuông vang từ bên trong Hoàng Đô truyền ra, từng tiếng điếc tai nhức óc, hùng vĩ vô cùng, vả lại rất trang trọng nghiêm túc.
Chuông vang 12 tiếng!
Vang vọng Hoàng Đô, vọng trong tai của tất cả mọi người.
Đây đã hoàn toàn vượt qua lễ Thiên Vương, chỉ duy nhất lúc nhân tộc đại thắng hay là tế tổ mới có thể như vậy.