Chương 2122: Thánh uy điển (2)
Chương 2122: Thánh uy điển (2)Chương 2122: Thánh uy điển (2)
Chương 2122: Thánh uy điển (2)
Nháy mắt tiếp theo, Cổ Hoàng Tinh lập lòe, bên trong âm thanh ầm ầm thình lình bay lên trên không, trở nên càng lúc càng lớn trong mắt mọi người, cảm giác chấn động cũng theo đó dựng lên.
Trên khỏa tinh thân này nguyên bản tôn tại nông đậm sương mù, bây giờ kịch liệt bốc lên hóa thành bảy loại màu sắc, đã trở thành cầu vồng lan tràn về thái miếu.
Cuối cùng tương liên cùng thái miếu!
Sương mù bảy màu đã tạo thành một con đường, cũng là một chiếc cầu nối.
Nhân Hoàng bên trong thái miếu đi ra, bay lên không, là người đầu tiên bước lên cây cầu sương mù bảy màu, đi trước nhất.
Năm vị Hoàng tử cúi đầu đi theo phía sau mười trượng.
Lại đằng sau nữa, trong mắt Trấn Viêm Vương lộ ra một vòng thâm y đi thẳng về phía trước, một đám Thiên Vương đồng thời bước lên cầu sương mù bảy màu.
Hứa Thanh cũng ở trong đó, vẻ mặt thủy chung nghiêm túc.
Mà phía sau bọn hắn là Thiên Hầu và đám quần thần dựa theo phẩm giai, chia làm nhiều nhóm, khoảng cách trước sau đều là mười trượng, đi đến cầu vồng.
Từ xa nhìn lại mỗi người đều trầm mặc, mấy ngàn người đi vê phía trước do Nhân Hoàng dẫn đầu, chậm rãi tiếp cận Cổ Hoàng Tỉnh.
Giờ khắc này trăm họ bên trong Hoàng Đô cùng với đông đảo tu sĩ không có tư cách tới thái miếu nhao nhao ngẩng đầu, từ xa ngóng nhìn một màn vô cùng long trọng đối với nhân tộc.
Cùng lúc đó có âm thanh phá vỡ sự yên tính của thiên địa, đọc ra từng cái tên.
"Trấn Viêm Vương, Trấn Thương Vương.....' Theo mọi người trên cây cầu sương mù bảy màu di về phía trước, những cái tên không ngừng được truyền ra.
Không phải tất cả Thiên Vương đều ở trong đó, cũng không phải toàn bộ Thiên Hầu đều được gọi lên, vê phần quần thần phía sau tự nhiên cũng là như vậy.
Cho đến khi đọc lên cái tên thứ 99, âm thanh nọ dừng lại.
"Chư vị bên trên, có tư cách vào Hoàng Tinh, chứng kiến đại điển tế tổ."
Lúc những lời này vang vọng, chính là khi thân ảnh Nhân Hoàng đi đến điểm cuối cùng của cây cầu sương mù, gã không chút dừng lại, bước thẳng vào Cổ Hoàng Tinh.
Tiếp theo năm vị Hoàng tử lần lượt đi đến, sau đó là toàn bộ vương công đại thân được hô tên.
Mà sau khi toàn bộ người có đủ tư cách bao gồm cả Hứa Thanh ở bên trong đi ra khỏi cầu sương mù, bước vào Cổ Hoàng Tinh, Cổ Hoàng Tinh bỗng ầm ầm chấn động, sương mù bên trong bốc lên, có thể mơ hồ thấy được giống như trên viên tinh thân này đang dâng lên một tòa tế đàn mênh mông.
Đồng thời đại trận Hoàng Đô nhân tộc cũng ở trạng thái mở ra toàn lực, chĩa vào nơi đây, là trọng điểm phòng hộ.
Về phần những người không có tư cách vào Cổ Hoàng Tinh thì là đứng trên cầu sương mù, từng người vẻ mặt trang nghiêm triều bái.
Bọn họ đứng ở đó, cùng chứng kiến tế tổ.
Về phần tòa tế đàn dâng lên trong Cổ Hoàng Tinh bây giờ càng lúc càng lớn, cũng càng dan càng rõ ràng, cuối cùng bay tới giữa không trung Cổ Hoàng Tỉnh.
Trở thành Thiên đàn!
"Nơi day. . . . . Chính là Cổ Hoàng Tinh."
Dưới Thiên đàn, toàn bộ người có đủ tư cách bước vào đều ra hiện ra ở đó, Hứa Thanh theo bản năng nhìn xa bốn phia, thi thao trong day long.
Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được, là lực lượng khí vận vô cùng nồng đậm, cùng với chấn động huyết mạch hoàng gia đến từ bốn phương.
Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.
Mà nơi đây ngoại trừ khí vận cùng huyết mạch hoàng gia chấn động ra, còn có linh khí kinh người.
Mức độ nồng đậm đã tiếp cận cực hạn, hóa thành từng đạo linh lưu, chảy xuôi trong hư vô Cổ Hoàng Tinh, như từng con linh long đẹp mắt vô cùng.
Nhưng Hứa Thanh không kịp quan sát thêm nữa, nghi thức tế tổ đã bắt đầu.
Âm thanh ngâm xướng vang vọng.
“Nhân Hoàng mặc giáp.
Tế tổ, là lễ của Nhân Hoàng, vì vậy trong ánh mắt của mọi người, Nhân Hoàng đi thẳng về phía trước, có hào quang từ bát phương hội tụ, tạo thành một bộ trường bào thô sơ trên người gã. "Đế Vương từ cổ tới kim, đạt tiên minh mệnh, càn khôn cộng chủ, nên gỡ vương miện, tháo vô ưu ngoa, vị quy thiên địa."
Âm thanh tái khởi.
Nhân Hoàng nhắm mắt, Đế quan trên đỉnh đầu tự động bay lên, còn có vô ưu ngoa* của bản thân cũng hóa thành hư VÔ.
(*vô ưu ngoa: giày vô ưu)
Có thân ảnh hư ảo hội tụ ra từ bên trong khí vận, đưa hai tay tiếp nhận.
Kể từ đó đầu của Nhân Hoàng không có gì ngăn, chân không trở ngại, cất bước đi thẳng về phía trước.
"Đốt hương khí vận của nhân tộc, tổ tới giám hưởng."
Phía trước Nhân Hoàng lần nữa có khí vận bay tới, hình thành một cái cự đỉnh, càng có ba nén hương lăng không hiện ra, rơi vào trong tay Nhân Hoàng, được gã nghiêm nghị cắm vào trong đỉnh.
Trong nháy mắt tiếp theo hương cháy lên, khói lửa thướt tha bay lên không.
Trong khoảng thời gian ngắn bau trời nổ vang, mây mù cuộn mình, càng có sấm sét lập lòe, mơ hồ tựa như xuất hiện nhiều cánh cửa hư ảo.
Những cánh cửa đó trôi lơ lửng giữa thiên địa, dường như xuyên suốt từng thời không và những giới khác.
Giờ phút này bên trong cửa tràn ra hắc khí, phảng phất có một số tồn tại cảm nhận được hương khí vận, muốn hóa thành yêu ma quỷ quái phá cửa mà đến.
Nhưng trong lúc những cánh cửa ầm am rung động, từng đạo khí tức càng thêm kinh khủng từ chỗ sâu Cổ Hoàng Tỉnh bỗng nhiên tràn ra.
Bọn nó xuất hiện bá đạo vô cùng, vờn quanh bát phương, hình thành uy áp mênh mông như biển, càng có từng trận âm thanh lẩm bẩm không cách nào nghe rõ vang vọng bốn phương.
Một khắc tiếng lam bẩm động trời truyền ra, thiên địa cũng phải run rẩy. Trừ Thiên đàn ra, hết thảy bốn phương bao gồm cả những cánh cửa hư ảo, trong tiếng lẩm bẩm kinh khủng, toàn bộ sụp đổ vỡ vụn, trở thành linh vũ tung bay khắp viên tinh thần, hóa thành chất bồi dưỡng.
Một màn này khiến cho Hứa Thanh lần đầu tiên xem nghi thức tế tổ, phải xuất hiện gợn sóng.
Mà Nhân Hoàng sau khi đốt hương thì bước chân không chút dừng lại nào, theo bậc thang phía trước đi tới chỗ cao nhất Thiên đàn, bước di tiêu sái không nhanh không chậm.
Phía sau của gã là năm vị Hoàng tử, tất cả đều có khí vận biến thành quần áo thô sơ, gỡ mũ tháo giày, chân trần đi theo.
Bước đến Thiên đàn.