Chương 2123: Kịch biến động trời! (1)
Chương 2123: Kịch biến động trời! (1)Chương 2123: Kịch biến động trời! (1)
Chương 2123: Kịch biến động trời! (1)
Giờ khắc này ngoài Cổ Hoàng Tỉnh, trên cây cầu sương mù bảy màu, mấy nghìn vương công đại thân không có tư cách bước vào Hoàng Tinh nhao nhao cúi đầu, nghiêm túc đứng đó.
Ngoài câu cương mù, hàng loạt tu sĩ đồng loạt quỳ bái.
Thậm chí phóng tâm mắt khắp toàn bộ Hoàng Đô đều là như thế, màn trời lập lòe tia sáng, khí vận hóa rồng gầm thét, đại trận nhân tộc mở ra toàn diện hình thành kết giới mênh mông.
Không chỉ Hoàng Đô như vậy, giờ phút này... . Hoàng Đô đại vực, thậm chí cả bảy quận, bao gồm Thánh Lan, Hắc Linh, Hắc Thiên. ..... Toàn bộ ranh giới đều có nghi thức tế lễ, nghiêm túc bái.
Quận trưởng và doanh trại các nơi đã sớm nhận được thông cáo.
Đây là buổi lễ long trọng của nhân tộc, cho nên một cái chớp mắt này, bên trong toàn bộ các khu vực của nhân tộc, hầu như toàn bộ người biết được việc này đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng Đô đại vực.
Mà vào hôm nay, hết thảy dị tộc trong phạm vi nhân tộc, toàn bộ thế lực có ý đồ cũng theo bản năng thu liễm lại, không dám náo động trong ngày nhân tộc tế tổ.
Bởi vì ngày thường náo động chỉ coi như náo loạn nhỏ, nhưng nếu hôm nay dám làm loạn, nhất định bị xem như phá hoại động trời, đó là vô cùng bất kính đối với nhân tộc, dị tộc thân ở trong khu vực nhân tộc, há dám làm như thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phạm vi nhân tộc, khí vận bốc lên, thậm chí huyết mạch đều chấn động, khiến cho bầu trời Vọng Cổ cũng cuộn trào, mây mù lan tràn hình thành khí thế mênh mông.
Minh hữu các phương cũng dựa theo ước định cùng tế tương ứng. Bạch Trạch tộc cùng Tu Ach tộc thì không nói, nhưng bên trong Tế Nguyệt đại vực, đám người Thế tử cảm khái, vẻ mặt thổn thức, đều đứng ở trên đài Tế Nguyệt, nhìn tới Hoàng Đô xa xa.
Mặc dù bọn họ đã độc lập, vả lại gốc rễ ngay ở dưới chân, chỉ là. .... làm sao có thể dứt bỏ quan hệ cùng với nhân tộc chứ.
Mà bên ngoài ranh giới nhân tộc, các phương dị tộc vờn quanh nhân tộc cũng đều riêng phân mình chấn động, an bài rất nhiều quân sĩ hội tụ tới vùng biên giới.
Bọn họ không hề có ý xâm lược, tất cả là vì phòng ngừa nhân tộc lấy tế tổ là màn che, khởi xướng xâm lấn.
Cùng lúc đó, toàn bộ tộc mạnh trong đại lục Vọng Cổ cũng đều chú ý tới phía Hoàng Đô nhân tộc, tâm tư khác nhau, đồng thời cũng có vô số suy nghĩ hiện ra.
Thật sự là...... ngay sau khi Viêm Nguyệt kịch biến, nhân tộc gân như là trong thời gian ngay sát xuất hiện tế tổ. Trong một mảng lớn khu vực Vọng Cổ, trong một năm ngắn ngủi xuất hiện nhiều sự tình trọng đại như vậy.
Làm sao mà những tộc mạnh có thể không coi trọng được chứ.
Trong lòng các phương đều có một loại cảm giác đã lâu chưa nổi lên mưa gió.
Vì vậy ngày hôm nay nhân tộc đã trở thành trọng điểm chú ý của Vọng Cổ.
Trăm vạn ý niệm hội tụ, ngàn vạn tâm tư liên quan, trăm triệu đôi mắt ngóng nhìn.
Nếu có nghi thức nào có thể chấn động cổ kim, vậy thì. . . Hội tụ toàn bộ ý niệm, tâm tư, ánh mắt của đại lục Vọng Cổ, hẳn là có thể xếp vào thứ nhất.
Mà giờ khắc này, trong Hoàng Đô hội tụ nhân tộc Vọng Cổ, bên trong Cổ Hoàng Tỉnh thần bí bay lên, từng sợi khí tức kinh khủng đến từ chỗ sâu trong tinh thân vờn quanh.
Toàn bộ khác cánh cửa thời không vỡ vụn, bồi dưỡng tinh thân, đồng thời chúng nó vờn quanh cũng tạo thành một cái vòng xoáy thật lớn.
Âm ầm chuyển động, khiến cho bầu trời biến sắc.
Trung tâm vòng xoáy, cũng là trung tâm ánh mắt Vọng Cổ bây giờ, trên Thiên đàn mênh mông, trăm tu sĩ nghiêm túc, năm vị Hoàng tử hộ tống, Nhân Hoàng. . ... dẫn đầu đi phía trước!
Trên đầu của gã không có trở ngại, dưới chân cũng vậy, đại biểu đầu hòa cùng trời, chân hợp cùng đất, bày tỏ sự chân thành.
Từng bước đi đạp trên bậc thang Thiên đàn, đến trên đỉnh.
Nương theo bước chân Nhân Hoàng, vào lúc này từng tiếng chào hỏi uy nghiêm truyền ra từ hư vô đến.
"Hậu Thổ nhân tổ, sáng lập Vọng Cổ."
"Công tại vũ trụ, phúc trạch thiên linh, tu đức chấn võ, vạn tộc đồng tâm, đời đời tiếp diễn, lai lịch xa xưa." "Tự cường tự lập, chính tế chính thịnh, tới vạn vạn năm, cũng là phía đông Vọng cổ.
"Phục có tử tôn hàng tỉ, trải khắp Thiên Cương."
Lời này vừa ra, bát phương động dung.
Mặc kệ là người trên cây cầu sương mù bảy màu, hay là tu sĩ Hoàng Tinh, tâm thần đều chấn động.
Hứa Thanh cũng chợt ngẩng đầu.
Một đám người bên cạnh đều biến sắc.
Bởi vì...... ý trong lời tế tổ chỉ lại không phải là Huyên U Cổ Hoàng, mà là..... Tổ của nhân tộc!
Cái gọi là Nhân Tổ, chính là nhóm Tiên đến đại lục Vọng Cổ sớm nhất từ vạn vạn năm trước.
Các tộc đều có, mà trong đó Tiên của nhân tộc cùng những Tiên khác khai mở giới địa, còn định ra vị Cổ Hoàng đầu tiên, khiến nhân tộc cùng dị tộc các phương có thể sinh sôi nảy nở.
Không tế Huyền U mà cúng tế tổ của nhân tộc như thế rất ít xuất hiện, nhưng cũng không phải là không có.
Vào thời đại Huyền U Cổ Hoàng, tế tổ chính là như thế.
Mà giờ khắc này, Huyền Chiến Nhân Hoàng tế tổ lại tiếp tục tế như vậy.
Trong lúc tâm thân các phương chấn động, bước chân Nhân Hoàng không dừng lại chút nào, tiếp tục trâm mặc đi lên.
Mặc dù tiếng ngâm xướng cũng hơi run rẩy, nhưng cũng đang vang vọng.
"Nhưng. .. .. vạn cổ tuế nguyệt, thiên mất quyền hành, địa mất luân hồi, đằng sau Nhân Tổ, nhiều lần tang thương, tộc vận ngẫu hưng, dị địch dần lên."
"Nhiều lần chiến hỏa, thường xuyên gian khổ, vạn năm trắc trở, máu nhuộm tộc thổ, dù có Huyền U, Thần Linh cũng tới, cường quốc tàn phá, kiếm vẫn sắc bén." "Núi sông vỡ nát, sinh linh đồ thán, chiến loạn liên tục, có nhiều tang thương, láng giêng rình ngó, xã tắc lâm nạn."
"Đánh mất Đông Thắng, lỗi của ai vậy. Kính Vân khóc lóc, ai may mắn qua?"
"Mà sau đó Hắc Thiên Xích Mẫu điên cuồng hung hăng ngang ngược, ám âm vô cùng, gió tanh mưa máu."
"Duy quân dân ta, giơ tay dâng lên Thự Quang, trừng phạt Hắc Thiên, chấn hào khí của nhân tộc."
"Thiên địa phát triển, kỳ ngộ vô biên, càn khôn khai mở, cho ra anh tài, tận lực cố tắng, tạo dựng huy hoàng."
Tiếng xướng vang vọng, chữ chữ như sấm, từng câu nổ vang rung chuyển bát phương, đồng thời Nhân Hoàng cuối cùng. ... đã đi tới đỉnh Thiên đàn!
Một khắc đứng ở nơi đó, vạn chúng chú mục.