Chương 2125: Còn gì nữa không? (1)
Chương 2125: Còn gì nữa không? (1)Chương 2125: Còn gì nữa không? (1)
Chương 2125: Còn gì nữa không? )
Câu nói này, là từ trong miệng Ninh Viêm nói ral
Thanh âm vang vọng, dư âm không ngừng, tạo thành phong bạo trong lòng mọi người, rung chuyển thân hồn.
Hứa Thanh nhìn Ninh Viêm, trong lòng thở dài, với sự hiểu biết của hắn đối với Ninh Viêm, tự nhiên giờ phút này nhìn ra manh mối, cũng đoán được thân phận Ninh Viêm lúc này.
"Khó trách, gã một mực bế quan..."
Mà lúc này Ninh Viêm nhấc chân lên, bước một bước về phía trước, hai mắt như lưỡi dao sắc bén, không chút né tránh mà trực diện Nhân Hoàng.
"Phụ hoàng, ta nói có sai sao?”
Trong lúc nói, trên người gã có chấn động huyết mạch hoàng gia nồng đậm, bùng nổ trong cơ thể, gã bay lên không, cuốn về phía khí vận của nhân tộc, lực lượng khí vận trong chớp mắt này bốc lên.
Nháy mắt khi bước chân gã hạ xuống, một dải lụa đen nhánh đột nhiên xuất hiện, sau khi bay mấy vòng liên phóng lên trời.
"Mà hôm nay, ta cũng có ba vật, muốn tế với ngươi!"
Ngay khi giọng nói của Ninh Viêm truyền ra, dải lụa như một con hắc long xông vào màn trời, trải ra trên bau trời càng lúc càng lớn, cuối cùng... lại tạo thành một quyển trục!
Bên trong có vô số hình ảnh hiện lên, mà những hình ảnh ấy, đúng là màn bi khổ cùng kêu rên của chúng sinh nhân tộc!
Có thể nhìn thấy những cảnh như ăn thịt lẫn nhau, có thi hài chết cóng vì lạnh, có phàm tục kêu rên trong biển lửa, có hài đồng thống khổ trong dị chất...
Cướp bóc đốt giết, mạnh được yếu thua, bởi vì hỗn loạn mà phát sinh tất cả chuyện bi ai trong thế tục, đều không ngừng hiện lên bên trong.
Có người chết đói, có người bị tế luyện mà chết, có người sinh ra không lâu bị trở thành vật sống tế tự mà chết.
Có thiện nhân vì thiện mà chết, có ác nhân bị ác sát mà chết. Có hung đồ tàn sát bừa bãi, có tiếng cười vang trời.
Từng màn từng cảnh ... Nhìn mà giật mình.
Hứa Thanh nhìn qua những điều ấy, rất nhiều chuyện tương tự hắn đều đã trải qua, ký ức khi còn bé lại hiển hiện.
Lúc đó hắn từng hoang mang, vì sao nhân gian lại như vậy, vì sao thiên địa này lại như thế?
Vì sao ánh mắt nhìn cuộc đời, ở thế đạo này... trừ cái ác, vẫn là ác.
Muốn sống sót, hiện hiện lý tưởng của đời mình. Thi . ánh sáng, ở phương nào? Hứa Thanh tram mặc.
Tứ phương trâm mặc.
Thiên địa trâm mặc.
Chỉ có Ninh Viêm mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Nhân Hoàng, gã cắn răng mở miệng.
"Quyển sách này là Triệu Oán Đồ, chính là do khi ngươi tại vị, trong lãnh thổ của tất cả nhân tộc đều biến thành thê thảm, tiếng khóc của bọn họ, nỗi đau của bọn họ, sự mờ mịt của bọn họ, hôm nay... Nhân Hoàng, ngươi nghe thử chút đi"
"Ngươi làm Nhân Hoàng kiểu vậy đấy hả!"
"Ngươi không biết hổ thẹn, còn dám quang minh chính đại tế tự tổ tiên!!"
"Ngươi là kẻ nói khoác không biết ngượng, tự ôm công tíchI!"
"Hôm nay, ta không phục, con dân tử vong ba ngàn năm qua không phục!"
Ninh Viêm vừa nói vừa phất tay, tức khắc màn trời nổ vang, trong lúc Triệu Oán Đồ rung động, trực tiếp vỡ vụn hóa thành vô số điểm lấm tấm màu đen, lẫn vào trong khí vận bát phương.
Lập tức khí vận của nhân tộc bốc lên cùng cực, cuối cùng hình thành một cái vòng xoáy phía trên Thiên đàn.
Chấn động phát ra kịch liệt, kinh thiên động địa.
"Huyền Chiến ngươi, trên không thẹn với tổ tiên, dưới có công lao sự nghiệp với tử tôn, những lời đó dám nói ra miệng?”
"Trong Nhân Đồ ngươi tế tự, có miêu tả nỗi khổ chúng sinh không?"
"Trong Anh Linh Sách mà ngươi tế tự, có ghi chép hậu nhân của bọn họ thảm hại không?”
"Ngươi tế Phong Vũ của nhân tộc, cái gọi là mưa thuận gió hòa, ở nơi nào?"
Thanh âm của Ninh Viêm cũng thê lương, truyền khắp bát phương, bầu trời âm ầm chấn động, cả Thiên đàn rung động, một cỗ uy áp cực lớn, khí vận của Nhân tộc bị những điểm đen lẫn vào đó bộc phát ra.
Nhưng Nhân Hoàng từ đầu đến cuối lại không nói một lời, thân sắc cũng không có bất kỳ biến hóa nào, bình tĩnh nhìn Ninh Viêm.
Ninh Viêm thấy vậy, mắt càng đỏ hơn, lại bước thêm một bước.
"Ngươi đã không muốn mở miệng, như vậy ta lại tế vật thứ hai cho phụ hoàng ngươi!"
Nói xong, Ninh Viêm giơ tay, quyển trục thứ hai phóng lên trời.
Quyển trục này đỏ đậm, trải rộng trên màn trời, bên trong cũng hiện ra vô số hình ảnh.
Rõ ràng là... Từng vị bá quan trong nhân tộc!
Bên trong đó, cảnh tham lam, tội nghiệt, giết chóc... , rõ mồn một trước mắt. Dưới sự cai trị của Nhân Hoàng, một đám gia tộc bởi vì tư lợi, bởi vì lập trường bất đồng, bởi vì mục đích riêng mà gây vô số tội nghiệt!
Rất nhiều, rất nhiều thứ khiến người ta giận sôi máu!
Đó chính là những tội danh mặt ngoài dễ thấy của bá quan!
Sự xuất hiện của nó khiến không ít quần thần thần sắc đại biến, tâm thần nổ vang, hoảng sợ đến cực điểm.
Cảm giác bất an càng mãnh liệt đến cực hạn.
"Huyền Chiến, đây chính là giang sơn của ngươi? Đây chính là xã tắc của ngươi?”
Ninh Viêm cất tiếng cười to, quyển trục màu đỏ kia bỗng nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số điểm lấm tấm màu đỏ, dung nhập vào bên trong khí vận của nhân tộc.
Khí vận bốc lên mãnh liệt, thậm chí còn vượt hơn cả đỉnh phong, giống như một cự nhân viễn cổ, gào thét về phía Thiên đàn. Giong nhu dang chat van.
Nhưng Nhân Hoàng vẫn bình tĩnh, không nói một lời, cứ nhìn Ninh Viêm.
Mắt thấy như vậy, Ninh Viêm hít sâu một hơi, lấy ra vật thứ bal
Đó là một cái đầu lâu màu máu!
Xương sọ nhân tộc.
Trông không giống của người trưởng thành, mà là một đứa trẻ.
Máu tươi trên đó dường như khi còn sống huyết dịch trong cơ thể nghịch chuyển hội tụ, sau khi tử vong héo rũ thì xương cốt đã đỏ đậm.
Cầm cái xương sọ này, Ninh Viêm nhìn chằm chằm Nhân Hoàng, nghiến răng nghiến lợi truyền ra lời nói khiến tất cả mọi người biến sắc!
"Huyền Chiến, có lẽ ngươi không biết khúc xương này, không sao, hôm nay ta cho ngươi biết."