Chương 2126: Còn gì nữa không? (2)
Chương 2126: Còn gì nữa không? (2)Chương 2126: Còn gì nữa không? (2)
Chương 2126: Còn gì nữa không? (2)
Nói xong, ánh mắt Ninh Viêm đảo qua bát phương, từ trên thân bọn người Hứa Thanh lướt qua, lại nhìn ra bên ngoài Cổ Hoàng Tinh, cuối cùng ngưng vọng nhìn vòng xoáy khí vận.
Lớn tiếng mở miệng.
"Liệt tổ liệt tông tại thượng, khí vận tộc ta tại thượng, vạn vạn nhân tộc tại thượng.'
"Các ngươi có biết vì sao năm xưa Huyền Chiến Nhân Hoàng thăng cấp Chúa Tể không?"
Lời vừa nói ra, sự kinh hãi từ khắp nơi tái khởi, bởi vì Nhân Hoàng thăng cấp lên Chúa Tể, là trước lúc gã kế vị...
"Phần lớn người ngoài đều cho rằng Huyền Chiến là dựa vào huyết mạch, từ đó đột phá Uẩn Thần, bước vào Chúa Tể, nhưng trên thực tế... Gã đã âm thầm tế tự sinh linh ngoại vực ở chín quận cho bản thân, từ đó thăng cấp."
"Chuyện đó cũng không đáng ngại, chẳng qua chỉ là dị vực mà thôi, nhưng trong chín quận được tế tự đó, ngoại trừ rất nhiều tộc đàn dị tộc, còn có một số con dân nhân tộc tai"
"Huyền Chiến thân là Nhân Hoàng, là Hoàng của tất cả nhân tộc, tuy con dân sống ở ngoại vực nhưng cũng là con dân!"
"Nhưng gã không để ý đến sinh tử con dân, hành sự tàn bạo như thế, thiên nhân cộng phẫn!"
"Trong cảnh giới Chúa Tể của gã, chứa máu của con dân nhân tộc ta, ẩn hồn của con dân nhân tộc ta."
Thanh âm của Ninh Viêm định tai nhức óc, hóa thành thiên lôi, nổ tung ở Hoàng Đô.
Sau đó gã giơ tay lên, đưa xương sọ màu máu lên trời, đẩy vào trong vòng xoáy khí vận của nhân tộc.
"Mời khí vận của nhân tộc minh giám." Trên màn trời, xương sọ màu đỏ biến mất, ánh mắt mọi người theo bản năng nhìn vòng xoáy khí vận, cho đến một khắc sau, từ vòng xoáy bay ra rồng khí vận, gầm thét về phía Nhân Hoàng.
Âm thanh ấy, thê lương đến cực điểm.
Trong chớp mắt này, thần sắc và tâm thân của mọi người đồng thời đại biến.
Mà vòng xoáy khí vận cũng gia tốc xoay tròn, tiếng vang am ầm kinh thiên động địa, màu sắc cũng ẩn chứa đỏ thẫm.
Như bị oán khí trong đó lan tràn, trong nháy mắt có tiếng vang kinh khủng, từng sợi xích sắt đỏ thẫm hình thành từ trong vòng xoáy khí vận, bỗng nhiên hất xuống phía dưới.
Số lượng rất nhiêu, ước chừng hơn một nghìn sợi, lao thẳng xuống chỗ Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng không hề phản kháng, để mặc cho những sợi xích sắt cuốn xuống và trói chặt thân thể, kéo gã bay lên trời. Trong nháy mắt tiếp theo, càng nhiều xích sắt bay ra từ trong vòng xoáy khí vận để gia trì sự trấn áp, tăng hình phạt!
Mắt thấy một màn như thế, ánh mắt Ninh Viêm sáng lên, nhìn chằm chằm vào Nhân Hoàng.
"Trước đó ngươi khinh thường mở miệng, mà đến hiện tại, ngươi không còn gì để nói rồi sao?"
Biểu cảm của Nhân Hoàng vẫn rất bình tĩnh.
Cho dù bị khí vận nhân tộc trấn áp, xích sắt khóa chặt, gã cũng chỉ nhìn Ninh Viêm giống như đang đợi tiếp theo đối phương còn làm thêm chuyện gì.
Cảnh tượng này khiến quần thần kinh nghi, đáy lòng Ninh Viêm cũng trầm xuống.
Nhưng gã rất có lòng tin đối với chuẩn bị của mình, mà tình thế bây giờ như mũi tên đã kéo căng, nhất định phải bắn!
Vì vậy mắt gã càng đỏ, hét lớn một tiếng. “Ngươi còn không ra tay!"
Hiển nhiên lời này không phải nói với Nhân Hoàng.
Bởi vì trong nháy mắt khi tiếng nói truyền ra, một màn khiến hô hấp của Hứa Thanh chậm lại xuất hiện.
Trấn Viêm Vương bên cạnh hắn... lại lập tức biến mất!
Trong nháy mắt, bầu trời đột nhiên nứt ra một cái khe.
Bóng dáng của Trấn Viêm Vương từ bên trong đi ra, mặt không biểu tình, khí thế cuồn cuộn nổi lên, lực lượng tám giới của Uẩn Thần bộc phát toàn diện, giống như có thể trấn áp vạn cổ.
Khí thế của gã kinh thiên, giơ thanh trường đao trong tay lên, tập trung trước mặt và chém một đao về phía Nhân Hoàng!
Một đao này, có thể thấy được tám đại thế giới lấp lánh, càn khôn nổ vang, hội tu trong đao quang, hình thành lực lượng hủy thiên diệt địa, chém xuống đòn tuyệt sát
Hết thảy biến hóa quá nhanh, mọi người trong Cổ Hoàng Tinh đều không kịp phản ứng, thật sự là Trấn Viêm Vương phản chiến thí quân, vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Bất luận kẻ nào đều có khả năng phản chiến, nhưng trong lòng mọi người, kẻ đã vì nhân tộc chinh chiến nhiều năm, dốc hết tâm huyết một lòng, gã tuyệt đối không thể làm phản!
Nhưng hôm nay... lại khiến người ta không thể tin được!
Trấn Viêm Vương, lại là át chủ bài của Ninh Viêm.
Trong lúc nhất thời, trong lòng các phương phong bạo càng lớn, hoảng sợ đến cực điểm, nhưng lại không có thời gian suy tư, mắt thấy trận tế tự này biến thành thí quân, tu sĩ trong lẫn ngoài Cổ Hoàng Tinh nhao nhao phóng tới theo bản năng, muốn đi ngăn cản.
Mà người xuất hiện nhanh nhất là một bóng dáng già nua đột nhiên lộ ra trước mặt Nhân Hoàng. Lão mặc trang phục thái giám, giống như vẫn luôn tồn tại ở đây. Ngay khi lão huyễn hóa ra, giơ tay ấn tới một đao đang trảm xuống của Trấn Viêm Vương.
Lực lượng của Uẩn Thần cửu giới bộc phát từ trên người lão thái giám này, kinh thiên động địa.
Rõ ràng lão là cường giả ẩn trong bóng tối của nhân tộc!
Lúc này thiên địa nổ ầm ầm, gió nổi mây phun, trực tiếp ngăn cản một đao của Trấn Viêm Vương!
Nhưng với lực lượng cửu giới của lão, sau khi chống đỡ được lại thụt lùi mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Có thể thấy được Trấn Viêm Vương bất phàm!
Còn những tu sĩ hộ giá bên ngoài vừa muốn bước vào, nhưng trận pháp của nhân tộc đã bộc phát, ngăn cản tất cả ở phía ngoài. Viên tinh thân này, người không có tư cách, không được bước vào!
Mà đám người trong Cổ Hoàng Tinh mặc dù cũng lao ra, Trấn Viêm Vương quay đầu quét ngang một đao, bọn họ đều nhao nhao lui ra phía sau.
Nhưng mà Trấn Viêm Vương cũng không thể ra tay nhiều hơn, bị lão thái giám dây dưa.
Hứa Thanh nhìn thấy cảnh này, nhìn về phía Ninh Viêm.
Sát cơ lóe lên trong mắt Ninh Viêm, gã lao thẳng tới Nhân Hoàng đang bị trói, tay nắm vào hư không, một thanh trường thương xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, Nhân Hoàng bị khí vận nhân tộc trói giữa không trung, thân thể hơi chao đảo. Oanh một tiếng, một sợi xích sắt đứt gãy.
Ngay sau đó, khí tức trên người Nhân Hoàng tràn ra, khí tức khủng bố ngập trời căn bản xích sắt trên người gã không thể chống đỡ, chỉ trong chốc lát đứt ra từng sợi.
Trong quá trình đó, Nhân Hoàng mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn Ninh Viêm thần tình đang âm trâm, nói ra câu đầu tiên của gã với Ninh Viêm.
"Tiểu Thập Nhất, còn gì nữa không?"