Chương 2128: Phơi bày! (2)
Chương 2128: Phơi bày! (2)Chương 2128: Phơi bày! (2)
Chương 2128: Phơi bày! (2)
Mà muốn đồng thời xuất hiện trong Cổ Hoàng Tinh ở thời điểm tế tổ, có lẽ trước khi Ninh Viêm trở về, vị Thập Nhất hoàng tử này có lựa chọn khác.
Nhưng sau khi Ninh Viêm trở vê, lựa chọn phụ thể Ninh Viêm cũng trở thành một nước cờ nhàn rỗi của gã.
Hoặc nói chính xác hơn, ngay từ đầu phụ thể Ninh Viêm chỉ là một trong những phương thức, mà sau khi bản thân mình quật khởi từ Viêm Nguyệt, tất nhiên phụ thể Ninh Viêm đã trở thành phương thức tốt nhất của gã.
Mượn nhờ đề cử của mình, đối phương thuận lợi mượn thân thể Ninh Viêm đi vào Cổ Hoàng Tinh, đứng bên cạnh Nhân Hoàng.
Đây là lần tiếp cận gần nhất.
Nhưng có một nghi vấn, Hứa Thanh thủy chung không tiêu tan.
"Ninh Viêm, thật sự không biết việc này, hay là nói... y tự nguyện?”
"Mà Nhân Hoàng thân là Chúa Tể, lại là ý chí cao nhất của nhân tộc, tất cả những chuyện này gã thật sự không biết? Hay là... cố ý làm."
Hứa Thanh bất động thanh sắc, sau khi trải qua quá nhiều chuyện, hắn rõ ràng màu sắc của nhân tính không phải đơn giản là thiện và ác, mà nhân tâm lại càng như vậy, trình độ phức tạp lại thường thay đổi, thường thường bởi vì lập trường ở mỗi thời khắc bất đồng mà biến hóa.
Nhất là lúc này phản ứng của Nhân Hoàng cũng có chút kỳ dị, trên khuôn mặt bình tĩnh của gã lại lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Xem ra, tình cảm của ngươi đối với đệ đệ rất sâu, cũng đã đến trình độ như thế, trong lời nói vẫn còn hàm ẩn ý phủi sạch quan hệ, là lo lắng chuyện hôm nay thất bại, liên lụy đệ đệ của ngươi sao?"
"Chỗ Ninh Viêm, tram sẽ không làm khó dễ, cho nên ngươi cũng không cần phải miệng lưỡi ở đây quá nhiều, hôm nay ngươi đã xuất hiện, lại nói nhiều lời như vậy, hiển nhiên là muốn kéo dài thời gian.
"Bất luận ngươi đang chờ cái gì, nếu ngươi còn có lời chưa nói hết, trẫm sẽ cho ngươi thời gian một nén nhang mở miệng.”
"Dẫu sao, sát phụ thí quân, cũng cần một lý do để có thể giảng giải với thế nhân.”
Giọng nói của Nhân Hoàng từ đầu đến cuối đều không chút gợn sóng.
Một màn này, khiến sắc mặt Thập Nhất hoàng tử có chút khó coi, nhưng gã vẫn rất có lòng tin với thế lực sau lưng mình, cùng những sự chuẩn bị.
Thế là rất nhanh sắc mặt gã khôi phục như thường, nhìn chằm chằm Nhân Hoàng.
'Lý do? Tại sao ta lại làm như vậy, ngươi không rõ sao?” "Từ năm đó, lúc ngươi hạ lệnh giết mẫu thân ta, ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân chết trước mặt mà tâm thần sụp đổ, Huyền Chiến, ta không đội trời chung với ngươi!"
"Ta hận ngươi, mỗi phút giây cơn đau đó đều nuốt chửng trái tim ta. Mà ta cũng hiểu rằng, ngươi cũng biết ta chưa chết, cũng rõ nguyên nhân ngươi bỏ mặc tal
"Chẳng phải là ngươi muốn lấy ta đi câu cá, để xem ở thời khắc mấu chốt có thể câu ra bao nhiêu sao."
"Ta thỏa mãn ngươi! Bởi vì nếu không giết ngươi, ý niệm trong đầu ta không thông, nếu ngươi không chết thì ta uổng làm con người, nếu không giết ngươi ta không xứng sống trên thế gian!"
Giọng nói của Thập Nhất hoàng tử thê lương, vang vọng bát phương.
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra một tia hồi ức, hiển nhiên lời nói của Ninh Viêm đã khiến gã nghĩ đến chuyện khi ấy, nhớ ve bóng hình đẹp de trong bức tranh kia.
Cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài này bao hàm cả nỗi thổn thức đối với tình cảm đã từng, theo đó lòng gã cũng bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt mở miệng.
"Như vậy hậu chiêu của ngươi, còn gì nữa không? Có thể tiếp tục triển khai."
"Như ngươi mong muốn!"
Thập Nhất hoàng tử cúi đầu nhìn về phía sâu trong Cổ Hoàng Tinh, sau đó trong mắt lộ ra một tia u mang, lạnh lùng mở miệng.
Lời nói vừa ra, lập tức ở sâu trong Cổ Hoàng Tinh truyền đến một tiếng nổ vang trầm đục.
Tựa hồ kịch biến nào đó đang bộc phát bên trong Cổ Hoàng Tinh, mà biến hóa này tự nhiên chính là kết quả Thập Nhất hoàng tử muốn kéo dài thời gian.
Chớp mắt tiếp theo, một màn khiến cho tất cả mọi người trong và ngoài Cổ Hoàng Tinh nổi lên gợn sóng càng lớn, rung động xuất hiện trong mắt bọn hol
Chỉ thấy thanh âm am am như thiên lôi bộc phát bên trong Cổ Hoàng Tỉnh, ở chỗ sâu trong Cổ Hoàng Tinh bị sương mù vô tận bao phủ, thình lình có một cỗ chấn động kinh thiên động địa, ầm ầm vang lên.
Sương mù nổ tung, điên cuồng cuốn ngược bốn phía, trong cảm giác nghiền nát vô cùng mãnh liệt, một tòa tế đàn ngũ giác... lại từ sâu trong Cổ Hoàng Tinh, bị lực lượng nào đó cưỡng ép dẫn dắt ral
Tế đàn đó chính là ngọn nguồn khiến mọi người vô cùng chấn động.
Bởi vì trên tế đàn có đặt năm cỗ quan tài màu vàng cực lớn.
Chúng nó được đặt ở năm góc, mỗi một cỗ quan tài đều tràn ra hoàng khí kinh khủng, ẩn chứa uy lực chí cao.
Mà mỗi cỗ đều có điện thờ, sừng sững ở trên.
Trong điện thờ không có tượng thờ phụng, chỉ có linh bài.
Lần lượt viết Đông Thắng, Thánh Thiên, Kính Vân, Đạo Thế...
Và cuối cùng, Huyền Chiến.
Cảnh tượng này, giống như một nghi thức thân bí kinh thiên động địa, chấn động Vọng Cổ.
Mà ở chính giữa năm cỗ quan tài, có một chiếc đèn.
Đèn này toàn thân bằng tử thạch, trông như một đóa tử kinh hoa, bên trên có một con chim phượng màu tím, cánh chim mở rộng trông rất sống động.
Chỉ có điều chiếc đèn này tràn ngập vết rạn, còn có ngọn lửa đỏ từ bên trong tràn ra, bao phủ năm cỗ quan tài, sau đó không biết đã trải qua chuyển biến như thế nào, dung hợp với năm cỗ quan tài, đan xen với hoàng khí, khiến cho ngọn lửa ở tâng ngoài cùng trở thành màu vàng. Hừng hực thiêu đốt... khí tức Thần Linh khuếch tán ra từ trong ngọn lửa màu vàng này.
Đó là Thần Hỏa.
Nói chính xác hơn, chính là Thân Hỏa sắp thành công!
"Phụ hoàng đại nhân, ta phơi bày nghi thức thành Thần bí mật của ngươi, bày ra trước mặt thế nhân, ngươi nói xem... Có phải đây cũng là một lý do để giết ngươi không?”
Thập Nhất hoàng tử cười lạnh mở miệng.