Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1957 - Chương 2139: Sau Khi Hoa Nở Bách Hoa Sát (1)

Chương 2139: Sau khi hoa nở bách hoa sát (1) Chương 2139: Sau khi hoa nở bách hoa sát (1)Chương 2139: Sau khi hoa nở bách hoa sát (1)

Chương 2139: Sau khi hoa nở bách hoa sát (1)

Ngày hôm nay Nhân Hoàng đã nói ra những lời đó mấy lần.

Mỗi một lần đều khiến tâm tình của Thập Nhất hoàng tử tram xuống vài phần, cho đến bây giờ tâm của gã không cách nào khống chế rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Giờ phút này sắc mặt của gã trắng bệch, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, thân thể run ray trong mắt hiện ra mờ mịt càng có không cách nào tin.

Nhân Hoàng thì vẫn bình tĩnh và thong dong như trước, từ đầu đến cuối cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Dù cho Thập Nhất hoàng tử ra tay như thế nào, tung ra bất cứ át chủ bài hay đòn sát thủ gì, nhưng dường như đối với Nhân Hoàng mà nói, tất cả chỉ là một trận trò khôi hài.

Cho nên Nhân Hoàng từ lúc bắt đầu đã không sai người trấn áp Thập Nhất hoàng tử, mặc kệ đối phương náo loạn.

Hiển nhiên trong lòng của Nhân Hoàng, tất cả chẳng qua là hài tử ở nhà phát giận trước mặt trưởng bối mà thôi.

Nếu như gia trưởng không thèm để ý vậy náo thì náo đi, khóc lóc một hồi, oán khí cũng hết, lúc đó vẫn là hài tử ngoan.

Nhưng nếu như gia trưởng không vui, như vậy hài tử sẽ không tránh được phải ăn một trận đau khổ, bị gia trưởng giáo huấn một phen.

Sau khi giáo huấn, hài tử biết sợ vẫn là bé ngoan.

Về phần hài tử gọi kẻ thù bên ngoài đến cũng không có gì, vốn là câu cá, mặc kệ câu được bao nhiêu, cứ một cái tát đánh tiếp là được.

Thái độ như vậy, ánh mắt như thế, tạo thành một cỗ tuyệt vọng để cho Thập Nhất hoàng tử hít thở không thông.

Gã cảm thấy hô hấp không thông, ngực rối loạn vô cùng, lòng kiên định ban đầu cũng xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn.

Một loại cảm giác vô lực không cách nào hình dung không khỏi sinh sôi từ trong vỡ vụn, quét sạch toàn thân, cuối cùng hóa thành một ngụm máu: tươi phun ra từ trong miệng.

"Sao lại như thế.... .

"Sao ngươi có thể là Chúa Tể đỉnh phong....'

"Tại sao nguyên rua lại mất đi hiệu lực....”

Thập Nhất hoàng tử thất hồn lạc phách, hai mắt tràn ngập tơ máu, thân thể càng lúc càng run rẩy kịch liệt.

Trước mặt đối phương, toàn bộ chuẩn bị của gã đều không có ý nghĩa.

Dị tộc mà gã không tiếc đại giới hợp tác cùng, lại bị đối phương một chưởng tiêu diệt.

Hàng loạt vật phẩm của gã, từ oán đồ cho đến máu huyết nguyên rủa, toàn bộ đều thành món đồ chơi. Nhân Hoàng vẫn đứng ở đó.

Như một tòa núi chống đỡ thiên dial

Gã không đổ, như vậy thiên địa nhân tộc cũng sẽ không đổi

Loại cảm giác đó vô cùng mãnh liệt, không chỉ hiện ra trong lòng Thập Nhất hoàng tử, mà còn ở trong nội tâm bách tính Hoàng Đô cùng với quần thần bốn phía.

Nhưng mà Thập Nhất hoàng vẫn không cam lòng!

Hai mắt của gã đỏ thẫm, nhìn chằm chằm Nhân Hoàng, dưới ánh mắt bình tính của Nhân Hoàng, tim của gã giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cuối cùng hỏa diễm oanh một cái bộc phát toàn thân, tràn ngập trong đầu.

Tay phải mạnh mẽ nâng lên, vung về phía trước.

Một tấm họa quyển cổ xưa lập tức lăng không hiện ra trước mặt gal

Bên trong họa quyển vẽ một nữ tử. Nữ tử mặc váy dài màu lam đơn giản, rất là thanh lịch, trên tóc cũng không có vật trang trí gì, tướng mạo thanh tú, gương mặt toát vẻ cơ linh, miệng khẽ nhếch lên, vừa tươi cười vừa lộ ra một chút vui đùa.

Nếu nhìn từ tướng mạo, nàng không phải tuyệt mỹ, quá nhiều người đẹp mắt hơn nàng, nhưng đây là một nữ nhân rất có cá tính, trong mắt như có ánh sáng, có thể xuyên thấu qua bức họa cảm nhận được tính cách hoạt bát của nàng.

Chính là bức tranh miêu tả mẫu thân ruột của Thập Nhất hoàng tử cùng Ninh Viêm treo ở phủ đệ Ninh Viêm!

Không biết bức tranh này như được vẽ từ ai, rất là sinh động, thậm chí đồ vật phản chiếu trong mắt cũng đều được miêu tả.

Tuy có chút ít mơ hồ nhìn không rõ, nhưng nếu phóng to ra nhìn, trong con mắt hình như chiếu ra một tòa tế đàn. . .

Nhìn qua họa quyển, đáy lòng Hứa Thanh than nhẹ, hắn nhớ tới bộ dáng thút thít nỉ non của Ninh Viêm trước họa quyển hôm ấy.

Bây giờ thấy lại họa quyển, trong lòng Hứa Thanh có chút cảm khái, đồng thời cũng chú ý đến con mắt trong họa quyển, đường nét tế đàn lờ mờ phản chiếu trong đó khiến cho hắn có chút quen thuộc.

Trong nháy mắt tiếp theo, con ngươi Hứa Thanh co rụt lại.

Đó là một tòa tế đàn ngũ giác, hình như cực kỳ tương tự cùng... tế đàn bị hắn toái diệt lúc trước.

Một màn này khiến cho tâm thần Hứa Thanh chấn động.

"Huyền Chiến!"

Thập Nhất hoàng tử gầm nhẹ, thần sắc vặn vẹo nhìn hằm hằm Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng trâm mặc, chuyển ánh mắt khỏi trên người Thập Nhất hoàng tử, nhìn về phía bức vẽ, nhìn nữ tử trong tranh, ánh mắt của gã đã có một vòng gon sóng, trong mắt nhiều hơn một chút hồi ức.

"Huyền Chiến, đây chính là một phần lễ vật sau cùng ta chuẩn bị cho ngươi!"

Giọng của Thập Nhất hoàng tử như là lưỡi dao sắc bén, muốn vạch phá thiên địa.

"Toàn bộ hành vi hôm nay của ta, không tiếc liên hợp với ngoại tộc, không tiếc toàn bộ đại giới, vì cái gì, chính là báo thù vì mẫu thân!"

"Ta mặc kệ tộc quần gì, mặc kệ đại nghĩa, ta cũng không cần cái thân phận Hoàng tử này, ta biết rõ hành vi của ta sẽ bị vô số người phỉ nhổ oán hận, nhưng ta..... Bất chấp những thứ đó!"

"Long trời lở đất cũng tốt, diệt sạch tộc quần cũng được, có quan hệ gì cùng ta chứ! Từ đầu đến cuối ta chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là chém giết ngươi!"

Thập Nhất hoàng tử nói với giọng thê lương, vào thời khắc này cảm giác máu tanh dựng lên ngập trời.

"Hôm nay ở trong đây, ta Ninh Xương vẫn muốn hỏi quần thần nhân tộc một câu!"

"Thự Quang Chi Dương, các ngươi đều biết là khái niệm do Kính Vân Nhân Hoàng đưa ra, nhưng vài vạn năm qua thủy chung không được nghiên cứu ra, tiến triển chậm chạp."

"Là mẫu thân của ta, dựa vào thiên tư tuyệt luân, lấy thân thể phàm tục, nghiên cứu hết thảy nguyên lý bên trong, cấu tạo ra nói"

"Là mẫu thân của ta không tiếc hao phí thọ nguyên sinh cơ, vì nhân tộc, vì Nhân Hoàng, cho các ngươi. ..... sinh ra Thự Quang Chi Dương sớm hơn thời hạn ít nhất ba vạn năm!"

"Là mẫu thân của ta tăng trình độ nghiên cứu Thần Linh của Tạo Vật Phủ lên tới trình độ có thể so với tộc mạnh!"

"Là mẫu thân của ta tu bổ đại trận phòng hộ nhân tộc, gia trì tăng đến đỉnh phong, phù hộ các ngươi!"

"Thế nhưng. ...... kết cục của nàng là gì?

"Kết cục của nàng là trở thành chất dinh dưỡng của Nhân Hoàng! !"

"Trở chất dinh dưỡng thành để Nhân Hoàng mà đám các người nhìn lên thành đạo! !

"Huyền Chiến, ngươi tư chất bình thường, tế hiến ngoại vực miễn cưỡng thăng lên Chúa Tể, sau đó phát rồ, tham lam tư chất mẫu thân ta, không để ý đến tình cảm đạo lữ, thôn phệ nàng! !"

"Ngươi không xứng là Nhân Hoàng, không xứng làm phu quân, không xứng làm phụ thân! !

Thập Nhất hoàng tử lạnh lẽo cười rộ lên, giọng nói truyên khắp bát phương, quần thần trâm mặc.
Bình Luận (0)
Comment