Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1958 - Chương 2140: Sau Khi Hoa Nở Bách Hoa Sát (2)

Chương 2140: Sau khi hoa nở bách hoa sát (2) Chương 2140: Sau khi hoa nở bách hoa sát (2)Chương 2140: Sau khi hoa nở bách hoa sát (2)

Chương 2140: Sau khi hoa nở bách hoa sát (2)

Nhân Hoàng nhắm nghiền hai mắt.

Hứa Thanh mặc dù không có chân chính gặp qua mẫu thân của Ninh Viêm, nhưng những năm đi đến Hoàng Đô đại vực, đã nghe nói qua từ trong miệng Ninh Viêm.

Dù là Ninh Viêm không nói nhiều lắm, nhưng từ vài đôi lời bên trong, hắn vẫn là có thể cảm nhận được sự kinh diễm tuyệt luân của vị nữ tử ấy.

Chỉ la. . . . Theo nàng tử vong, chuyện xưa và tên của vị nữ tử có tình cảm chân thành cùng Nhân Hoàng cũng đã trở thành cấm ky, không người nhắc tới.

Cuối cùng năm đó xảy ra chuyện gì, cũng trở thành một bí ẩn.

Mà trong lúc quần thần trâm mặc, Thập Nhất hoàng tử chợt quỳ bái trước bức vẽ, dùng sức dập đầu, trong ánh mắt chảy xuống nước mắt. Giống như đang cáo biệt.

Sau đó giơ tay lên vạch phá đầu ngón tay, một giọt máu tươi bỗng nhiên bay ra, thẳng đến bức vẽ.

Nhân Hoàng không có ngăn cản.

Mà theo giọt máu tươi dung nhập, trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt mẫu thân Thập Nhất hoàng tử bên trong họa quyển chậm rãi có một tia thân vận, tản ra chút điểm ánh huỳnh quang.

Những ánh sáng đó bay ra họa quyển, hội tụ trước mặt Thập Nhất hoàng tử, tạo thành một đóa hoa như dom đóm!

Chỉ là đóa hoa hiện lên là hình dạng héo rũ, giống như đang tàn lụi.

Nhìn qua đóa hoa đó, tâm của Thập Nhất hoàng tử đắng chát, tràn ngập đau khổ, càng có nồng đậm tưởng niệm.

Giọng nói và dáng điệu của mẫu thân trong trí nhớ không ngừng hiện ra.

"Đây là đóa hoa bổn mạng của mẫu thân." "Mặc dù mẫu thân ta là phàm nhân, cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể tu hành, nhưng nếu bàn về tư chất, trong nhân tộc nàng là đệ nhất!"

"Năm đó lúc nàng nghiên cứu Thự Quang Chi Dương có cảm ngộ, lấy phương pháp đặc thù, dưới tình huống không có tu vi vẫn có thể ngưng tụ ra một đóa hoa bổn mạng."

"Đồng thời lại lấy huyết mạch bản thân hình thành bổn mạng hoa, đưa vào người ta cùng Ninh Viêm."

"Lúc đó ta còn không hiểu, sau đó nhớ lại mới hiểu rõ ràng mẫu thân đã biết kết cục của bản thân, cho nên lưu lại đóa hoa này cho hai người huynh đệ chúng ta để làm vật hộ thân."

"Từ trình độ nào đó mà nói, hoa này có thể nói là Thự Quang Chỉ Dương nguyên thủy nhất, cũng có thể nói là căn nguyên của Thự Quang!”

"Hễ tồn tại nào bị ánh sáng Thự Quang Chi Dương chiếu qua, đều sẽ trong nhân quả, do đó nó tàn lụi mà vạn vật thịnh, nếu như nó nở rộ, vạn vật Thự Quang từng chiếu rọi cũng sẽ tàn lụi!"

"Huyền Chiến, đây chính là nguyên nhân ta lấy trộm Thự Quang Chi Dương!"

"Mặc dù ngươi đã diệt đi những chấn động tan vỡ khác, nhưng Thự Quang Chi Dương mà ngươi cầm trong tay, ngươi đã bị Thự Quang chiếu rọi!"

"Ta xem ngươi..... tránh đi sát cục chuyên nhằm vào ngươi như thế nào đi!"

Giọng của Thập Nhất hoàng tử vang vọng kinh thiên động địa, trong nháy mắt đóa hoa héo rũ trước mặt gã bỗng nhiên nhoáng một cái, cánh hoa trong nháy mắt giãn ra, nhị hoa trong tích tắc lay động.

Đóa hoa héo rũ bây giờ. .... đang mở ra giữa thiên địa!

Dường như một loại sinh mệnh nở rộ.

Trong thời gian ngắn, Thự Quang lăng không hiện ra trên bau trời, nhiệt độ thiên địa nháy mắt tăng lên cao, đốt cháy hư vô, khiến cho càn khôn biến sắc, khiến cho gió ngừng mây tĩnh.

Dù là trong Hoàng Đô hay là trên cầu sương mù, kể cả là bên trong Cổ Hoàng Tinh, một cái chớp mắt này trên thân tất cả mọi người vậy mà đều xuất hiện điểm sáng.

Những điểm sáng này như là nhân quả, đến từ Thự Quang Chi Dương ảnh hướng đến, lắng đọng trong huyết mạch.

Giờ phút này đồng loạt bay lên không, cuối cùng trong lúc tâm thân mọi người đang chấn động, những điểm sáng tạo thành đóa nở rộ bên trong thiên dial

Trang điểm cho thế giới, cũng rung chuyển tâm linh của mọi người.

Ánh sáng của nó như là ngôi sao trên bầu trời phủ xuống nhân gian, hiển lộ sinh mệnh cùng sức mạnh ở trong nội tâm mọi người.

Menh mông vô cùng.

Chính là đợi cho thu tới, sau khi hoa nở bách hoa sát! Trong khoảnh khắc, cảm giác tàn lụi xuất hiện từ đại địa, từ chúng sinh, từ vạn vật, từ bầu trời!

Cuối cùng..... Tất cả hội tụ tới trên người Nhân Hoàng!

Vào thời khắc này, Nhân Hoàng mở mắt ra.

Trong mắt lộ ra hồi ức, hoài niệm cùng với phức tạp, cho đến cuối cùng trong miệng của gã truyền ra tiếng thở dài đầu tiên sau nhiều năm qua.

Trong tiếng thở dài gã giơ tay lên.

Nhẹ nhàng vẫy một cái tới đóa hoa đang nở rộ giữa bầu trời.

Một vẫy vừa ra, một màn để cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi, để cho Thập Nhất hoàng tử chấn động đến cực hạn xuất hiện.

Đóa hoa nở rộ lại bay tới phía Nhân Hoàng, rơi vào trên bàn tay của gã, tiếp đó. .. Dung nhập vào trong cơ thể gil

Không có bất kỳ bài xích hay dừng lại nào, đóa hoa dung nhập tựa như tro về nguyên gốc.

Giống như hoa và Nhân Hoàng vốn là nhất thể.

Vào thời khắc này thiên địa hoàn toàn tính mịch.

Vô số ánh mắt lộ ra vô số suy đoán hoảng sợ, toàn bộ nhìn tới trên người Nhân Hoàng.

Trong những ánh mắt ẩn chứa gợn sóng kịch liệt, nếu như có thể thực chất hóa, nhất định có thể hình thành sóng lớn ngập trời, đủ để bao phủ đại vực.

Mà trong đó kịch liệt nhất, dĩ nhiên là Thập Nhất hoàng tử.

Cả người gã giống như bị trăm vạn đạo sấm sét oanh kích, thân thể run rẩy, hô hấp dồn dập, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, lại lập tức đỏ thẫm.

"Không thể nào, việc nay. . . . . Việc này làm sao có thểt"

"Đây là bổn mạng hoa của mẫu thân ta, tuyệt đối sẽ không dung nhập trong cơ thể người khác, chuyện này....... này...

Trong một cái chớp mắt, nội tâm Hứa Thanh đồng dạng dâng lên gợn sóng vạn trượng, đáy lòng cũng hiện lên suy đoán hoàn toàn ở bên ngoài tưởng tượng lúc trước.

Trong lúc mọi người thở hổn hển, trong thiên địa yên tĩnh, trong ngọn lửa Cổ Hoàng Tinh, trong khi bát phương áp lực...

Ánh mắt Nhân Hoàng dịch chuyển khỏi lòng bàn tay, nhìn về bốn phương, cuối cùng nhìn tới trên người Thập Nhất hoàng tử.

Sau đó gã giơ tay phải lên, đặt vào mi tâm, nhẹ nhàng nhấn.

Trong nháy mắt tiếp theo. . . . . dung nhan của gã mơ hồ, một tấm da mặt rơi xuống, lộ ra chân dung!

Đó là một nữ tử.

Ngũ quan đoan trang tú lệ, khí chất cao nhã, lộ ra một cỗ khí tức cao quý bẩm sinh, ánh mắt sáng ngời như tinh thân, lóe lên tia sáng trí tuệ cùng quyết đoán, dường như có thể thấy rõ nhân tâm, thấu tỏ thế sự.

Lông mày của nàng nhu hòa mà kiên định, tựa như dãy núi xa, làm cho người ta có một loại tram ổn mà kiên định.

Dáng người cao ngất như một cây tùng bách đứng ngạo nghẽ, hình như bất kể ở trường hợp nào, đều có thể bảo trì uy nghiêm của mình.

Cử chỉ nàng thong dong mà ưu nhã, dường như mỗi một khắc đều đang viết lại truyền kỳ thuộc về mình.

Dung nhan giống như đúc cùng mẫu thân Ninh viêm trong tấm họa quyển, chỉ là nhiều hơn một chút tang thương, nhiều hơn một chút uy nghiêm.

Giờ khắc này... toàn thế chấn động.

Đầu Thập Nhất hoàng tử nổ vang, trong nháy mắt trống rỗng.

"Mẫu hậu....
Bình Luận (0)
Comment