Chương 2155: Ta đỉnh hậu thế, vấn tiên (1)
Chương 2155: Ta đỉnh hậu thế, vấn tiên (1)Chương 2155: Ta đỉnh hậu thế, vấn tiên (1)
Chuong 2155: Ta dinh hau the, van tien (1)
Ngọc Lưu Trần, vị này đã từng ở cảnh giới Thần Đài, năm đó đi theo Tàn Diện Thần Linh đến đại lục Vọng Cổ, cũng từng có phong thái không ai bì nổi.
Thân là Thần Đài, vô số Thần Linh đối diện với gã đều phải run rẩy, quỳ rạp xuống.
Dù là Vô Hạ, tự nhiên cũng còn chút khuyết điểm nhỏ nhặt, vẫn còn chịu kiếp.
Bởi vì Thần, chính là kiếp.
Chúng sinh càng phải như vậy.
Cho nên trong đoạn thời gian vừa mới đến Vọng Cổ, tên của gã đủ khiến cho Vọng Cổ chấn động, cũng khiến cho vô số Thần Linh ngẩng đầu kính sợ.
Mà nguyên bản gã có tư cách bước tới Thần Đài đỉnh phong, thậm chí trùng kích Chân Thần.
Nhưng theo một thân ảnh trung niên lưng đeo thanh kiếm đồng bảy thước đi từ chân trời đến, sau khi bước vào Thần Vực của gã, tất cả đã cải biến.
Trận chiến ấy, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt gã tự bạo Thần Vực, có lẽ đã vẫn lạc.
Mặc dù mượn cơ hội đó chạy ra, nhưng bản thân gã trọng thương nghiêm trọng, Thần Đài cũng tan vỡ.
Từ đó về sau gã chỉ có thể ẩn nấp, không ngừng ngủ say, không dám hiện thế, dù là Thần Linh không có chấn động cảm xúc, nhưng vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi đối với thân ảnh đeo kiếm nọ.
Đó là bản năng của sinh mệnh.
Vô số năm trôi qua, nỗi sợ hãi đó đã trở thành thâm căn cố đế, mà cuối cùng tu vi của gã không cách nào khôi phục, bởi vì... . tôn tại tâm kiếp.
Cho nên, sau khi gã toàn tri biết mệnh kiếp của vị Chấp Kiếm Đại Đế phủ xuống, đã lựa chọn đến đây.
Gã muốn tiễn đối phương một đoạn đường.
Nhưng lúc lời trong miệng nói ra, lại trở thành xem đoạn đường cuối cùng...
Cuối cùng gã vẫn vô cùng kiêng kị đối với vị Đại Đế có chiến lực kinh thần, cũng là người duy nhất lựa chọn ở lại khi toàn bộ cường giả Vọng Cổ rời đi năm đó.
Gã hiểu rõ, lấy thiên tư tuyệt đỉnh của đối phương, mặc dù không phải Hạ Tiên, nhưng nếu cũng rời đi thì có đầy đủ tư cách tự mình sáng lập một tòa Thánh địa ở thiên ngoại.
Từ trên trình độ nhất định nào đó, có thể nói là tiêu diêu tự tại, không cần hãm sâu đây trong hồng trần.
Nhưng đối phương lại vượt qua tất cả mọi người đoán trước, lựa chọn lưu lại thủ hộ nhân tộc.
Lưu lại trong thế giới tràn ngập Thần Linh, và một lần đó... chính là vô số vạn năm.
Cũng bởi vậy, nhân tộc kéo dài hơi tàn đến bây giờ. Có thể nói nếu không có vị Đại Đế này, khả năng là nhân tộc đã không còn tồn tại.
Cho dù còn sinh sôi nảy nở cũng nhất định sẽ sụp đổ, phân tán thành vô số tiểu tộc phụ thuộc tộc quần khác, tuyệt đối không có khả năng còn giữ lại đại vực của nhân tộc.
Mà trong lúc đó, số Thần Linh bị vị Đại Đế này chém giết rất nhiêu, nhưng đại giới cũng cực lớn, bản thể của ngài cũng đã chết trận vẫn lạc, chỉ còn một đạo phân thân giãy giụa tôn tại.
"Chấp Kiếm Đại Đế, ngươi là tu sĩ ta kính nể nhất trên mảnh đại lục Vọng Cổ này, không phải một trong."
Ngọc Lưu Trần theo đường kiếm khí mênh mông dưới chân, nhìn về phía Chấp Kiếm Cung, ánh mắt gã có thể xuyên thấu bích chướng, thấy thân ảnh đang khoanh chân trong mật thất.
Đây là vị Đại Đế duy nhất trong hệ thống tu sĩ trên toàn bộ thế giới Vọng Cổ bây giờ.
"Chỉ là, bây giờ ngươi thật sự còn có lực lượng một kiếm sao?”
Trường bào huyết sắc bao trùm đại địa, toàn thân tràn ra huyết quang ngập trời Ngọc Lưu Trần đứng sừng sững giữa thiên địa, như chủ nhân càn khôn.
Theo những lời này truyền ra, trên người gã cũng dựng lên khí tức động trời.
Gió giục mây vần, toàn bộ màn trời cũng trở thành huyết sắc.
Giờ khắc này, dù Phần Hỏa hay Hắc Dạ, bao gồm Nhật Nguyệt Tinh đều nhao nhao ảm đạm, khí tức của Ngọc Lưu Trần trở thành duy nhất.
Gã chậm rãi giơ bước chân lên, trong mắt như có biển máu bộc phát, áo bào càng là lan tràn như muốn theo bước chân bao phủ toàn bộ Hoàng Đô của nhân tộc dưới trường bào huyết sắc.
Nhưng vào lúc này, đại trận phòng hộ của nhân tộc bỗng nhiên nổ vang, chấn dong manh tao thanh phan kich manh liệt.
Đây là nguyên lý vận hành của đại trận nhân tộc, nó sẽ căn cứ cường độ xâm lấn khác biệt mà sinh ra chống cự khác nhau.
Hiện giờ là tâng thứ nguy cơ tối cao, cho nên đại trận nhân tộc bộc phát cũng vượt khỏi toàn bộ, đạt đến cực hạn.
Ánh sáng vô cùng chói mắt bỗng nhiên lập lòe, trận pháp nhân tộc ẩn chứa vô số phù văn ấn ký bỗng nhiên biến thành màn hào quang, ngăn cản phía trước Ngọc Lưu Trần.
Bên trong trận pháp còn có từng viên tinh thần chớp động, số lượng tổng cộng 49.
Đó, đều là Thự Quang Chi Dương!
Đây là tất cả Thự Quang Chi Dương trước mắt của nhân tộc.
Sau khi nhân tộc trải qua vô số kiếp nạn, bây giờ vẫn chưa nói tới tồn tại nội tình gì. Nội tình lớn nhất ngoại trừ Chấp Kiếm Đại Đế, cũng chỉ có những quả Thự Quang Chi Dương này.
Mà bọn nó chấn động khiến cho thiên địa biến sắc, nhưng Ngọc Lưu Trần lại nở nụ cười.
"Xem ra ngươi thật không có lực lượng một kiếm."
Nói xong hình như gã không do dự, giơ chân phải lên muốn bước xuống con đường kiếm khí phía trước, chớp mắt khi hạ xuống, màn trời huyết sắc truyền đến một tiếng gam thét.
Xoạt một tiếng, tấm màn huyết sắc bị xé mở, Thiên Đạo của nhân tộc, Thất Trảo Kim Long trên bầu trời truyền ra tiếng gầm thét, sau đó thân thể tràn ra tia sáng vạn trượng, dâng lên mặt trời màu vàng giữa màn trời huyết sắc.
Một khắc tia sáng chiếu vào Hoàng Đô, Thiên Đạo của nhân tộc nhoáng một cái bay thẳng đến. . ... Hoàng cung!
Mục tiêu đúng là chỗ bóng pho tượng Đại Đế che phủ trên quảng trường Hoàng cung.