Chương 2159: Tội gì phải thế (2)
Chương 2159: Tội gì phải thế (2)Chương 2159: Tội gì phải thế (2)
Chương 2159: Tội gì phải thế (2)
Một ce lực lượng tu vi kinh khủng bốc lên trong cơ thể Triệu Hữu Đức.
Trúc Cơ, Nguyên Anh, Quy Hư, cho đến Uẩn Thần. .. . . Sau đó là Chúa Tểt
Một đường tăng lên, cuối cùng định lại ở nửa bước Chúa Tể đỉnh phong!
Cường hãn kinh người, nhưng không có lộ ra ngoài chút nào.
Chỉ là bóng lưng dưới ánh chiều tà lại có vẻ đặc biệt cô độc.
Ga lặng lẽ đi về phía trước, nhớ lại nhân sinh của mình.
Gã xuất thân từ Thánh địa, bởi vì một nhiệm vụ mà phủ xuống Vọng Cổ.
Nhiệm vụ đó là, giết Đạo Thế Nhân Hoàng!
Sau khi thành công gã không cách nào rời khỏi, vì vậy tiềm phục trong nhân tộc cực kỳ lâu, trong lúc đó gã không hề ra tay một lần nào nữa. Một mực an nấp.
Bởi vì gã kiêng kị Chấp Kiếm Đại Đế.
Triệu Hữu Đức lần nữa thở dài, tiến về phía trước một bước.
Một bước này trực tiếp vượt qua Hoàng Đô, vượt qua Hoàng cung, đạp trên Cổ Hoàng Tỉnh, mục tiêu. ..... Chính là Thân Hỏa trên Cổ Hoàng Tinh!
Gã không muốn giao chiến cùng Nữ Đế, càng không muốn tự tay thăm dò Chấp Kiếm Đại Đế, gã tuân theo tính ngưỡng của mình, chỉ muốn... . dập tắt Thần Hỏa.
Một cái chớp mắt xuất hiện, không một tiếng động.
Không có thiên lôi nổ vang, không có gợn sóng vạn trượng, giống như gã đã ẩn nấp sẵn từ trước cho tới giờ.
Một khắc hiện thân gã giơ tay lên, chớp mắt Nữ Đế phát hiện, nháy mắt các phương bỗng nhiên nhìn lại.
Tay của gã đưa về phía Thần Hỏa, đang muốn bóp tắt!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang vọng bốn phía Triệu Hữu Đức.
"Triệu chưởng quỹ, lửa này không dập được."
Theo giọng nói, là một đạo thân ảnh thon dài xuất hiện.
Trường bào màu tím, tóc dài màu tím, ngũ quan tỉnh xảo vô cùng, lông mi thon dài mà hữu lực, như là dãy núi xa.
Nhất là hai mắt, cơ trí mà thâm sâu.
Chính là Quốc sư!
Tử Thanh thái tử.
Gã xuất hiện ở phía trước Triệu Hữu Đức, đưa lưng về phía Thần Hỏa, nhưng dù là Thân Hỏa cũng không cách nào che lấp thần thái của gã.
Bên trong Thần Hỏa, cả người gã như là ngôi sao rực rỡ, lập lòe trên bầu trời Vọng Cổ.
Khóe miệng gã hơi nhấch lên, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt dường như vĩnh viễn tồn tại, ôn hòa mở miệng đồng thời giơ tay phải lên, vung về phía trước.
Cánh tay giơ lên của Triệu Hữu Đức không hạ xuống được.
Mà Quốc sư xuất hiện khiến cho không ít tu sĩ nhân tộc nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù Quốc sư thần bí khó lường, nhưng cũng chính là bởi vì thân bí, cho nên giống như ẩn chứa vô hạn khả năng.
Hứa Thanh tram mặc.
Đối phương đã đến, hắn không hề ngoài ý muốn.
Vì vậy hắn bình tĩnh nhìn qua.
Hắn muốn nhìn xem, thực lực chân chính của Tử Thanh thái tử.
Chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, Tử Thanh thái tử đối mặt với Triệu Hữu Đức tương tự dịch chuyển ánh mắt, nhìn tới Hứa Thanh, nụ cười càng thêm ôn hòa.
"Đệ đệ, đã nhận được lễ vật chưa?"
Hứa Thanh mặt không cảm xúc. Tử Thanh thái tử lần nữa cười một cái, lại nhìn tới trên người Triệu Hữu Đức, nhàn nhạt mở miệng.
"Ta nhìn thấy thời gian của ngươi."
Những lời này vừa ra, sắc mặt Triệu Hữu Đức trâm xuống.
Thân là nửa bước Chúa Tể đỉnh phong, dù trong Thánh địa cũng là bá chủ một phương.
Trong nhân tộc ở đại lục Vọng Cổ bây giờ, ngoại trừ Nữ Đế và Chấp Kiếm Đại Đế ra, gã không sợ bất luận kẻ nào, nhưng cho đến khi đối mặt với Quốc sư, gã chợt phát hiện ra trong nhận thức của mình, đối phương rõ ràng một mực mơ hồ.
Thế nhưng lúc trước gã lại không hề phát hiện.
"Nếu như đệ đệ muốn nhìn, vậy ta phải cẩn thận một chút rồi, tiếp theo ta sẽ cắt thời gian của ngươi, để cho chúng độc lập.'
Tử Thanh tiếp tục mở miệng, trong lúc lời nói vang vọng, hư vô bốn phía Triệu Hữu Đức đột nhiên vặn vẹo, nhân sinh của gã, quá khứ đã qua của gã, vậy mà lại không bị bản thân khống chế, giống như hình vẽ, lấy gã làm trung tâm trải rộng ra.
Trong tấm hình, có thể thấy một màn gã giết Đạo Thế Nhân Hoàng, có thể thấy được gã ẩn nấp trong tiệm sách, có thể thấy toàn bộ biến hóa của gã khi hóa thân thành người thân, vừa là tổ lại vừa là tử tôn.
Cả đời của gã trong đại lục Vọng Gổ, cứ thế hiển lộ ra ở giữa thiên địa.
Mà sau đó trong lúc sắc mặt gã trầm xuống, tay phải của Tử Thanh thái tử nắm thời gian, chớp mắt Triệu Hữu Đức trong những tấm hình của vô số quá khứ, bất kể đang làm gì, đều riêng phần mình chợt ngẩng đầu.
Từ quá khứ, nhìn hiện tại.
Tiếp theo toàn bộ giơ chân lên tiến một bước về phía trước. Thiên địa nổ vang, bầu trời biến sắc, khí tức đại đạo phủ xuống, thời gian trường hà từ hư vô đến, trải ra giữa thế gian.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quang mang âm u, đây không phải là lần đầu tiên hắn trông thấy thời gian trường hà, năm đó ở bên trong Tế Nguyệt đại vực, Tam nãi nãi am hiểu thời gian pháp tắc đã từng thu hút thời gian trường hà đến.
Nhưng so sánh cùng một màn của Tử Thanh thái tử trước mắt, Tam nãi nãi tựu thật giống như một dòng suối nhỏ vậy.
Bây giờ xuất hiện ở trong thiên địa, dường như là thiên hà vạn cổ.
Tràn ngập Hoàng cung, bao trùm Hoàng Đô, lan đến đại vực.
Toàn bộ thế giới mà mắt thường có thể thấy, đều bị thời gian trường hà bao trùm.
Mà bên trong thời gian trường hà, vô số Triệu Hữu Đức quá khứ, như là con cá trong nước sông nhảy lên. Từ quá khứ bước vào hiện tại, lại hiện ra giữa không trung.
Một khắc hiện thân, bọn họ xông về phía Triệu Hữu Đức.
"Đệ đệ, đã thấy rõ ràng chưa, mỗi một người này đều là quá khứ của Triệu chưởng quỹ, bọn họ giết Triệu chưởng quỹ thì Triệu chưởng quỹ sẽ không còn tôn tại, nếu hiện tại không tồn tại, quá khứ cũng chỉ là trăng trong nước."
"Mà nếu Triệu chưởng quỹ giết bọn họ, chẳng khác nào giết chết chính quá khứ đã qua của mình, không có quá khứ đã qua, cũng sẽ không có hiện tại bây giờ."
"Đệ đệ, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Tử Thanh ôn hòa mở miệng.