Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1978 - Chương 2160: Kiếm Lên (1)

Chương 2160: Kiếm lên (1) Chương 2160: Kiếm lên (1)Chương 2160: Kiếm lên (1)

Chuong 2160: Kiem len (1)

Điều khiển thời gian, cắt đứt quá khứ, tu sĩ cũng có thể nắm giữ năng lực này, nhưng tuyệt đối không làm được tinh tế như vậy.

Bởi vì đây là quyên hành của Thần Linh.

Bởi vì đây là toàn tri.

Trong mắt Thần Linh, trên thân thể chúng sinh có ghi chép tất cả, toàn bộ quá khứ đã qua đều trùng lặp ở hiện tại, vô cùng rõ ràng.

Giờ phút này thời gian trường hà cuộn trào, bao phủ nhân gian, vô số Triệu Hữu Đức từ quá khứ cấp tốc tới gân Triệu Hữu Đức hiện tại.

Nhưng Chúa Tể là cảnh giới tu hành gan với Chuẩn Tiên, lại càng không cần phải nói tới Triệu Hữu Đức ẩn nấp trong nhân tộc nhiều năm, là nửa bước Chúa Tể đỉnh phong.

Tu vi như vậy, đối mặt với Thần Linh cũng có sức đánh một trận.

Trước mắt đối mặt với Thân Quyền nhìn như khó giải, sắc mặt của gã trầm xuống, sau đó bỗng nhiên giơ tay phải lên, trảo một cái tới màn trời.

Dưới một trảo, bầu trời nghịch chuyển, như bị thay đổi.

Màn trời bị một mảnh tỉnh không mênh mông thay thế.

Mảnh tinh không cực lớn bao trùm bát phương, đồng thời tựa như chia lìa phiến khu vực này khỏi Vọng Cổ, trở thành. . . vũ trụ thuộc về Triệu Hữu Đức.

Trong vũ trụ này, mặc dù tồn tại vô số quá khứ của gã, nhưng tinh thân còn nhiều hơn nữa.

Vô số tinh thân nháy mắt lập lòe, lên xuống theo nhất niệm của Triệu Hữu Đức, sau đó lại đồng loạt toái diệt.

Vô số tỉnh thần toái diệt tác động tới toàn bộ vũ trụ, khiến cho vũ trụ xuất hiện dấu hiệu sụp xuống. Mà sụp xuống hóa thành vết lõm, vết lõm sẽ tạo ra lực lượng dẫn dắt cực lớn.

Như là vũ trụ đã thành một cái hắc động mênh mông.

Trong thời gian ngắn, tất cả quá khứ của Triệu Hữu Đức, dưới sức hút mênh mông thì tất cả bị vũ trụ sụp xuống thôn phệ.

Không còn một mống!

Cắt đứt thời gian, lấy quá khứ bản thân cắn trả bản thể hiện tại, nhìn như khó giải, bất cứ bên nào đều không thể vẫn lạc, như vậy phương pháp hóa giải chỉ có một.

Trấn áp, phong ấn, lần nữa quy nhất là được.

Tất cả nói ra dài dòng, nhưng trên thực tế đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, trong khoảnh khắc toàn bộ quá khứ bị vũ trụ sụp xuống thôn phệ, Triệu Hữu Đức giơ tay phải lên hung hăng trảo một cái.

Thiên địa lập tức trở lại nguyên bản. Vũ trụ thuộc về gã bỗng nhiên co rút lại, cuối cùng lại hóa thành một hạt châu màu đen, rơi tới trước mặt Triệu Hữu Đức.

Gã không có chút do dự, ngẩng đầu nhìn về phía Tử Thanh, đưa ngón trỏ phải ra bắn vào hạt châu.

Hạt châu chợt lăng không dựng lên.

Mà thân thể của gã cũng nháy mắt tan biến, lúc xuất hiện đã là ở bầu trời, trên hạt châu.

"Trấn!"

Triệu Hữu Đức đờ đẫn mở miệng.

Sau một khắc, hạt châu màu đen bay đến bau trời chợt bộc phát, bao trùm trên màn trời, lại một lần nữa đổi trời.

Chỉ là lân này nó hóa thành một mảnh tinh hà.

Trấn áp về thời gian trường hà được Tử Thanh dẫn dắt ra trên đại địa.

Lấy tinh hà trấn thời gian trường hà.

Tử Thanh Thái tử nhìn qua một màn này, nở nụ cười.

“Thú vị."

"Ngươi có thể trấn áp thời gian của mình, như vậy thời gian của ta thì sao?"

Tử Thanh thái tử nói xong giơ tay phải lên, điểm một cái vào mi tâm chính mình.

Chớp mắt điểm xuống, hư vô bốn phía Tử Thanh thái tử lập tức vặn vẹo, quá khứ của gã cũng hiển lộ ra ở bát phương.

Chỉ là tất cả đều mơ hồ, nhìn không rõ.

Chỉ có thể cảm thụ vô tận oán khí cùng điên cuồng kèm theo không cam lòng, hóa thành từng trận gào thét ngập trời bộc phát ở thế gian.

Về phần bản thân gã, vẻ mặt vẫn là ôn hòa, giờ phút này giơ ngón tay lên, tùy ý trảo một cái tới bốn phía hư ảo mơ hồ.

Vậy mà gã cắt xuống một đoạn thời gian của chính mình từ bên trong kiếp trước, rơi vào hiện thế, đặt vào bên trong thời gian trường hà. Trong tích tắc, thời gian trường hà mênh mông kịch liệt sôi trào, trong đó sóng lớn ngập trời.

Trong nước sông, một căn ngón tay bạch ngọc cực lớn, lấy thế nghiền nát tất cả phá vỡ mặt nước, cuốn lên lực lượng kiếp trước, lay động đạo thiên địa, đâm ra khỏi thời gian trường hà.

Từ xa nhìn lại, như là cây cột chống đỡ thiên địa.

Khí thế tuyệt đỉnh, thiên địa run rẩy.

Bỗng nhiên nhấn một cái tới tỉnh hà đang hạ xuống trên màn trời.

Tinh hà chấn động, lập lòe kịch liệt, cuối cùng tan vỡ lộ ra Triệu Hữu Đức thân sắc âm trâm phía sau.

Mà ngón tay bạch ngọc kinh thiên động địa lại không hề dừng lại chút nào, tiến thẳng đến Triệu Hữu Đức.

Mắt thấy sẽ tới gần.

Trên bầu trời, Triệu Hữu Đức hít sâu, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trong thời gian thật ngắn không biết triển khai bao nhiêu ấn, cuối cùng hai tay với ngón cái và ngón trỏ mở ra trước ngực chợt mãnh liệt chạm vào nhau.

Tạo thành một cái hình thoi.

Bỗng nhiên nhấn một cái về ngón tay bạch ngọc đang tiến đến.

Vũ trụ trên người lập tức bộc phát, càng có lực lượng đại đạo như sông lớn chảy xiết ở bên trong, cuộn trào tiến về phía ngón tay bạch ngọc.

Bên trong đại đạo ẩn chứa lực lượng không gian.

Đây là đạo của Triệu Hữu Đức, cũng là căn bản giúp gã có thể ẩn nấp ở trong nhân tộc đến bây giờ.

Giờ phút này theo lực lượng đại đạo quét ngang, ngón tay bạch ngọc của Tử Thanh thái tử chấn động mạnh một cái.

Lại mắt thường có thể thấy được hóa thành một bức tranh vẽ ở giữa không trung. Bức tranh bất ổn, giống như tùy thời có thể tan vỡ.

Triệu Hữu Đức hô hấp dồn dập, hai tay ấn quyết, lần nữa nhấn một cái.

Ngón tay bạch ngọc đã thành bức tranh dưới lực lượng đại đạo bỗng nhiên gấp lại, đã thành một tuyến màu trắng.

Sau đó trong mắt Triệu Hữu Đức xuất hiện tơ máu, lần thứ ba nhấn tới.

Tuyến màu trắng này thình lình đã thành một điểm trắng!
Bình Luận (0)
Comment