Chuong 2163: Nhan qua da dut (1)
Chuong 2163: Nhan qua da dut (1)Chuong 2163: Nhan qua da dut (1)
Chương 2163: Nhân quả đã đứt q)
Bầu trời, bình tĩnh.
Nhân gian, an bình.
Mấy hơi thở trước gió vẫn đang thổi, trong nháy mắt đã tiêu tán.
Phảng phất chưa từng xuất hiện, duy chỉ có từng vòng xoáy rực rỡ do tinh hà như tranh vẽ tạo thành trên màn trời, thay thế trời, vẫn đang im hơi lặng tiếng chuyển động.
Chúng nó sẽ kéo dài một đoạn thời gian, trở thành dấu vết của cuộc chiến kinh thế vừa xong.
Giờ khắc này Thánh địa rời đi.
Ba thân U Minh Nguyên Hài tộc, Bắc Mệnh Vương tộc, Xích Địa Đại La tộc đến từ bên ngoài Cổ Hoàng Tinh cũng biết việc Nữ Đế thành Thần đã không thể ngăn cản.
Vì vậy, bọn họ lựa chọn lui ra phía sau, vừa kiêng ki lại phức tạp nhìn thân ảnh Đại Đế trên màn trời.
Chỉ là trong lòng vẫn tồn suy nghĩ khác như trước, nhưng mà suy nghĩ này có thể trở thành thực tế hay không, còn xem phải chăng có cơ hội như vậy.
Về phân ba Thân Nhật Nguyệt Tinh cũng hoàn thành giao dịch, bây giờ ngưng mắt nhìn bầu trời, nhìn Đại Đế của nhân tộc, bên trong vẻ mặt của đám Thần cũng hiếm thấy xuất hiện một chút hồi ức cùng gợn sóng.
Hồi ức, có lẽ không phải vị Đại Đế trước mắt, gợn sóng, cũng có thể không phải là Vọng Cổ hiện thế.
Có lẽ là Bắc Đế, là Bắc Tiên giới.
Đám Thần, nhớ tới người kia.
Bát phương, yên tĩnh.
Mọi ánh mắt, vô luận là Nữ Đế hay Thần Linh, dù là quần thần hay là trăm họ Hoàng Đô, hoặc từng đạo thần niệm giấu trong hư vô. Giờ khắc này tất cả đều nhìn về giữa không trung, nhìn tới thân ảnh kinh diễm Vọng Cổ, tuyệt luân chúng sinh, chém ra một kiếm sau cùng.
Trong bốn phía im hơi lặng tiếng, dưới vạn chúng chú mục, Đại Đế dần dần xoay người.
Đôi mắt muôn đời tang thương nhìn về phía nhân tộc, nhìn vê phía nhân gian.
Theo sau là một tiếng than nhẹ.
Thân hình do vận khí biến thành dần dần tán loạn, cho đến khi biến thành mông lung, chỉ còn lại đường nét, cũng lộ ra thân thể Hứa Thanh trong đó.
Thân thể Hứa Thanh rơi xuống đại địa, cuối cùng nằm ở trên trống trận nhân tộc.
Trong quá trình đó, một đạo hồn ảnh mơ hồ đi ra từ trên người Hứa Thanh, trôi nổi giữa không trung.
Đó là hồn của Đại Đế.
Đang không thể nghịch chuyển mà tiêu tán.
Y đã thủ hộ nhân gian vài vạn năm, kiếp này chinh chiến vô số, chém giết đông đảo Thần Linh, hôm nay. . . y đã mệt rồi.
Vào thời khắc này, mỏi mệt đến từ linh hồn lan tràn ra.
Trên thực tế sinh cơ của y đã tuyệt diệt từ nhiều năm trước, chỉ còn lại phân thân gượng tới hôm nay, đi đến đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh.
Trong thời gian mấy vạn năm qua, y đã sớm mỏi mệt, đồng thời một mực tích lũy đến bây giờ.
Mà y, vốn có thể có thọ nguyên vô tận, vốn có thể có vinh quang chí cao, vốn có thể không cần mỏi mệt như vậy.
Chỉ cần y ở từng tiết điểm cuộc đời, giữa lựa chọn bản thân hay tộc quần, chọn lấy chính mình.
Nhưng y lại lựa chọn tộc quần.
Có chút thời điểm, trong thời khắc nhân sinh, một lựa chọn mau chốt chính là một con đường đi không có đường về. Bước tới, bất kể đúng sai, cũng đều không quay đầu về được.
Hối hận sao. . .
Đại Đế nở nụ cười, y đã cực kỳ lâu không cười.
"Không hối hận."
Đại Đế thì thào trong lòng.
Đi giữa dân gian sơn hà mấy vạn năm, đạp thiên địa sóng gió vạn cổ kim, kiếp này xuất kiếm trảm Thần Linh, tọa trấn thủ tộc quần.
Cuộc sống như thế, tự nhiên tốt hơn nhiều so với co đầu rút cổ, kéo dài hơi tàn ở thiên ngoại.
Nghĩ như vậy, Đại Đế đảo mắt nhìn qua nhân gian, nhìn Hoàng Đô, nhìn đại vực, nhìn qua sơn hà, cuối cùng chỉ nhìn hai người.
Một là Hứa Thanh được y khâm định là người giữ kiếm, cam theo kiếm của y tiếp tục di tới đích.
Y sẽ không ràng buộc đường của đối phương, đi như thế nào là tự do của Hứa Thanh, về phần kiếm. .. . . trảm thế nào, trảm ai, cũng tự do.
"Nhân quả trên người hài tử này quá lớn... . Quá khứ của hắn, tương lai của hắn, khả năng còn mỏi mệt hơn so với ta.
Mà người thứ hai, là Nữ Đế.
Nữ tử thút thít nỉ non dưới sự thôn phệ của Huyền Chiến, vì nhân tộc cũng bỏ ra toàn bộ tài tình của mình, lúc ấy cũng để cho trong lòng của y nổi lên một vòng gon sóng.
Y nghĩ tới nữ nhi bị Thần Linh thôn phệ của mình.
Vì vậy y cứu Nữ Đế.
"Không phải hết thảy mọi Nhân Hoàng đều tốt. ...... Nhưng ít ra vào lúc ta rời đi, nàng là tốt."
Nhìn qua Nữ Đế toàn thân Thần Hỏa thiêu đốt kịch liệt, trong mắt Đại Đế có chờ mong.
Y muốn xem tu sĩ lấy vận khí bộ tộc chống đỡ, vượt qua nửa bước trở thành Chúa Tể đỉnh phong, chuyển tu Thần đạo sẽ có thể bộc phát như thế nào.
Là Vô Hạ đỉnh phong, hay là..... Một bước Thần Đài!
Về phần tổ huấn đến từ Thánh địa, nhân tộc không thể thành Thần.
Y đã tuân thủ.
Cho nên cả đời này y sẽ không đi lựa chọn thành Thần.
Nhưng sau khi y rời đi, tộc quần phải làm sao.
Sau khi mình đi rồi, sau đó ai tiếp tục thủ hộ nhân tộc.....
Giữa tổ huấn cùng chúng sinh tộc quần, Đại Đế không muốn suy tư.
Y chỉ muốn vào thời gian cuối cùng này, liếc mắt nhìn mảnh nhân gian mình một mực thủ hộ nhiều thêm. Thuận tiện... lại dụ thêm một con cá.
Vì vậy trong hơi thở tiếp theo, một khắc hồn ảnh mơ hồ, nháy mắt thần sắc của Nữ Đế đại biến, vào lúc Hứa Thanh chậm rãi mở đôi mắt ra.
Sau lưng Đại Đế lập tức có một thân ảnh lấy tốc độ sét đánh xuất hiện từ bên trong hư vô, giơ tay lên hung hăng vỗ về hồn ảnh Đại Đế.
"Chấp Kiếm, bản tôn tiễn ngươi đoạn đường sau cùng!"
Người xuất hiện chính là Ngọc Lưu Trần!
Gã không có rời khỏi, mà thủy chung ẩn nấp tìm cơ hội, hiện giờ cuối cùng đã tìm được, cũng rốt cuộc biến xem đoạn đường sau cùng thành chuyển giaol
Nhưng nháy mắt thân sắc mọi người nơi đây đại biến, bàn tay Ngọc Lưu Trần lập tức hạ xuống.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ