Chương 2164: Nhân quả đã đứt (2)
Chương 2164: Nhân quả đã đứt (2)Chương 2164: Nhân quả đã đứt (2)
Chương 2164: Nhân quả đã đứt (2)
Thần sắc Đại Đế không chút biến hóa nào, giơ tay lên bỗng nhiên hất về sau lưng.
Một hất, lực lượng vô tận ngập trời dựng lên trên người y, vòng xoáy tỉnh đoàn xoay tròn trên bầu trời bỗng nhiên tăng tốc, từ an bình nháy mắt biến thành cuồng bạo.
Lập tức truyền ra âm thanh nổ vang định tai nhức óc.
Dường như tất cả lúc trước đều là hư giả, đều đang chờ đợi con cá xuất hiện!
Trong một cái chớp mắt, một cỗ phong bạo kinh thế lân nữa bộc phát ra, hình thành lực lượng bài sơn đảo hải, nghiền nát tất cả cuốn tới Ngọc Lưu Trần, oanh tại trước mặt đối phương.
Toàn thân Ngọc Lưu Trần chấn động, không thể khống chế phun ra từng ngụm máu tươi màu vàng. Thanh kiếm ở ngực càng kích xạ ra vô tận kiếm khí, quét ngang trong cơ thể Ngọc Lưu Trần, những nơi đi qua vô số máu thịt bị phá hủy, tiếng kêu thê lương đến từ Ngọc Lưu Trần truyền khắp thiên địa.
"Vậy mà ngươi vẫn còn thủ đoạn, các ngươi. ..... giờ phút này vẫn chưa động thủ, còn đợi khi nào!I"
Thần sắc Ngọc Lưu Trân vặn vẹo, giọng nói để cho bau trời sụp đổ, một khắc truyền ra, lần nữa phóng tới Chấp Kiếm Đại Đế.
Hầu như nhháy mắt khi lời của Ngọc Lưu Trần truyền ra, bầu trời lại nổi gió lớn, gió này băng hàn, những nơi đi qua thiên địa trắng xóa, gió tuyết tràn ngập, hết thảy đều đóng băng.
Mây mù cũng tốt, dãy núi cũng được, còn có sông lớn và vạn vật, thậm chí ngay cả pháp tắc quy tắc cũng đều bị gió đóng băng.
Bởi vì đây là làn gió Vô Hạ, đây là làn gió Thần Linh.
Đây là làn gió Thần Quyền tới từ một vị Thần Linh Vô Hạ khác của Bắc Mệnh Vương tộc.
Trong gió, đi tới một vị Thần.
Không thấy rõ thân ảnh của Thần, hình như Thần cũng không hình thái cố định, Thần dung nhập trong gió, hóa thành một bàn tay do gió tạo thành, chụp tới phía Đại Đế.
Từ xa nhìn lại, giờ khắc này hai bên Đại Đế, một bên là Ngọc Lưu Trần, một bên là Thần trong gió lạnh.
Hai vị Thần Linh kinh khủng ra tay cùng lúc.
Đồng thời hư vô bốn phương càng là phá toái, thình lình có bảy tám vị Thần Linh cũng đều phá không đến, đám Thần thủy chung che giấu ở bốn phía, chính là vì..... một khắc này.
Thứ đám Thần muốn, chính là ánh sáng bổn mạng trong thân thể vị Chuẩn Tiên sau cùng của Vọng Cổ tràn ra trước lúc vẫn lạc.
Một màn này hiện ra trong mắt nhân tộc.
Thân thể Nữ Đế rung động, nàng muốn ra tay nhưng bây giờ thân thể không cách nào nhúc nhích, một khắc Thần Hỏa sắp hình thành, cũng là thời điểm nàng yếu ớt nhất.
Về phân những người khác, căn bản cũng không có tư cách can dự trận chiến này.
Trong mắt Hứa Thanh cũng lập tức tràn ngập tơ máu, sau khi thức tỉnh, hắn cảm nhận được thân thể của mình xuất hiện một chút chỗ không giống trước, linh hồn cũng là như thế.
Cảm giác nguyên vẹn cảm nhận được lúc đánh trống trước đó lần nữa xuất hiện, vả lại càng mãnh liệt hơn.
Thật giống như bất kể bên ngoài hay là bên trong, mặc kệ rõ ràng hay là ẩn giấu, tất cả vết thương đều đã được Đại Đế cẩn thận tu bổ. Bây giờ hoàn toàn nguyên vẹn.
Không chỉ như thế, một tia dấu vết sau cùng của Đại Đế trên thanh Đế Kiếm cũng đã bị xóa đi.
Đưa một thanh kiếm hoàn hoàn chỉnh chỉnh không có bất kỳ tai hoạ ngâm nào cho hắn!
Trừ điều đó ra, vẫn còn lưu lại một đạo truyền thừa bên trong tinh thần của hắn.
Chấp Kiếm Thức!
Tên của truyền thừa chính là ba chữ trên.
Đây là y bát, cũng là tuyệt học trân quý nhất của cả đời Đại Đết
Cũng là một chiêu chém về phía Thiên Đao lúc trước!
Ân tình như thế, thâm hậu đến trình độ Hứa Thanh không cách nào báo đáp, mà bây giờ hắn nhìn thấy Đại Đế gặp phải vây công như vậy, lại không có chút năng lực tương trợ nào. Hứa Thanh bỗng nhiên đứng dậy, dù hắn không có tư cách, cũng muốn giơ kiếm.
Nhưng vào lúc này trên trời bỗng truyền đến giọng nói nhàn nhạt.
'An tâm một chút, chớ vội.
Giọng nói rất bình tĩnh, vang vọng nhân tộc, tương tự như thủ hộ vô số năm qua, có thể khiến nhân tộc an tâm.
Giờ phút này lan tràn toàn bộ thiên địa, trấn an tâm thân Nữ Đế và Hứa Thanh, đồng thời thân sắc của Chấp Kiếm Đại Đế trên bầu trời không nổi chút gợn sóng nào, dường như đối với y mà nói, đối mặt với đông đảo Thần Linh liên thủ như thế, bất quá cũng chỉ vậy thôi.
Chỉ thấy y giơ tay phải lên, cách không một trảo tới Ngọc Lưu Trần đang vọt tới.
Một trảo xuống dưới, toàn thân Ngọc Lưu Trần run rẩy kịch liệt, thanh kiếm hư ảo trên ngực lại truyền ra tiếng kiếm minh động trời, sau đó xông lên mà ra.
Trong vài vạn năm qua, lần đầu tiên kiem nay duoc rut ra khoi nguc Ngoc Luu Tran.
Một khắc hiện thế, lập loe kiếm quang rực rỡ, truyên ra kiếm khí ngập trời, rơi vào trong tay Đại Đế.
Sau khi được Đại Đế bắt lấy, bỗng nhiên chém về tay Thần trong gió lạnh tiến đến sau lưng!
Kiếm quang lóe lên, thiên địa kinh sợ.
Tay Thần đón gió mà đoạn, không có bất kỳ lực lượng ngăn cản nào, vô số thân huyết tung bay, gió có thể đóng băng tất cả cũng đều tan rã vỡ ra, phá thành mảnh nhỏ.
Trong đó vị Thần Linh đến từ Bắc Mệnh Vương tộc cũng không chút do dự, bỗng nhiên tan biến.
Về phần uy lực còn lại, giờ phút này quét ngang bốn phương, khiến cho toàn bộ Thần Linh ẩn nấp trong hư vô lao ra phun ra thần huyết, riêng phần mình rút lui không dám tới gần chút nào.
Đại Đế vậy mà vẫn còn một kiếm! Kiếm này vào mấy vạn năm trước, lưu lại trong ngực Ngọc Lưu Trần, hôm nay. . . . . được lấy ra.
Chấn nhiếp bát phương.
Lúc bây Thần rút lui, Ngọc Lưu Trần cũng đồng dạng như vậy, thân thể nhanh chóng lui ra phía sau, nhưng mà trong mắt cũng lộ ra ánh sáng thanh thản trước đó chưa từng có, hết thảy phản ứng lúc trước đều lập tức tản đi, biến thành vô cùng bình tính.
"Ân không giết năm đó, đã báo!"
Gã tới đây là xem đoạn đường sau cùng, cũng là chuyển giao một kiếm sau cùng!
Sau khi nói xong, thương thế thân thể khôi phục lại không còn trở ngại, gã quay người cất bước, thiên bào đỏ thẫm vòng quanh, tiến vào hư vô, tiêu dao rời đi.
"Nhân quả đã đứt, Chấp Kiếm..... Vĩnh biệt."