Chương 2165: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (1)
Chương 2165: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (1)Chương 2165: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (1)
Chương 2165: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (1) "Ngọc Lưu Trân!"
Trong hư vô truyền ra tiếng gió lạnh lẽo, bên trong ẩn chứa nghiêm túc, ẩn chứa sát ý, đó là thanh âm đến từ Bắc Mệnh Vương tộc, Phong Thần.
Nhưng cũng chỉ có như thế.
Từ nay về sau trên ngựa không còn bị kiếm đâm, tu vi của Ngọc Lưu Trần sẽ khôi phục mà không có bất kỳ trở ngại nào, mà mấy vạn năm trước gã chính là Thần Đài.
Cường hãn như Bắc Mệnh Vương tộc, cho dù không sợ Thần Đài nhưng không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không muốn đi đắc tội quá sâu, nhất là một vị Thần Đài không hề lựa chọn tín ngưỡng từ tộc quần Vọng Cổ.
Thế là, phần thiệt thòi đó... chỉ có thể nhịn xuống. Các phương khác, giờ phút này cũng đều bị một màn như thế khiến trong lòng nổi lên suy nghĩ ngàn vạn.
Chỉ có Đại Đế ở giữa không trung, câm kiếm ảnh trong tay ngóng nhìn bát phương.
Ánh mắt nhìn tới làm hư vô gợn sóng, Thần Linh nấp trong đó phải lui, không dám đối mặt.
Thần niệm của cường tộc khắp nơi cũng rung động, dồn dập thu liễm.
Vốn tưởng rằng Chấp Kiếm Đại Đế đã là đèn cạn dầu, nhưng cảnh tượng vừa rồi nghịch chuyển càn khôn, giờ phút này không có bất kỳ một vị nào muốn lấy mạng di thăm dò.
Bởi vì không xác định được thời khắc này Chấp Kiếm Đại Đế, phải chăng... vẫn còn có đòn sát thủ, phải chăng... vẫn đang câu cá.
Vì vậy, khắp nơi trâm mặc.
Cứ như vậy thời gian từng chút trôi qua, mấy chục giây sau, Thần Hỏa trên người Nữ Đế đã dâng lên ngập trời.
Vào lúc này thiên địa đã trở thành màu vàng, Thần Hỏa vô tận hình thành uy thế mênh mông quét về phía chân trời.
Khoảng cách đến thành công...
Chỉ còn hơn mười hơi thởi
Tất cả ánh mắt đều tập trung ngóng nhìn.
Chấp Kiếm Đại Đế ở giữa không trung cũng chú ý chỗ Nữ Đế, trên mặt lộ ra nụ cười.
Chỉ là sâu trong nụ cười, ẩn sự mỏi mệt nồng đậm.
Giờ khắc này, y thật sự đã dầu hết đèn tắt.
Mặc dù y hy vọng kiếm trong tay có thể tiếp tục lấp lánh, nhưng cuối cùng suy yếu tận sâu trong cơ thể vẫn lan tràn ra, khiến thanh kiếm không chống đỡ nổi nữa.
Giống như hồn ảnh của y, bắt đầu tan biến từ bản chất bên trong. Nhưng y vẫn đang cố gắng chống đỡ, ít nhất mặt ngoài vẫn giữ cho sự cường thế của mình tồn tại.
Y muốn chống đỡ đến một khắc Nữ Đế thành Thần kết thúc.
Sau đó, ở chớp mắt sinh mệnh y biến mất, lần cuối cùng nhìn mảnh nhân gian và nhân tộc nơi đây, nhìn thế giới bi ai này.
Mà so với sự suy yếu của Đại Đế, Thần Hỏa chỗ Nữ Đế càng ngày càng thịnh.
Thiên địa trong lòng Đại Đế ảm đạm, mà thiên địa bên ngoài thuộc về Nữ Đế càng thêm vàng óng ánh.
Khí tức Thần Linh trên người Nữ Đế đang thăng lên, tạo thành âm thanh vô tận thiên lôi, đánh nát pháp tắc, sụp đổ đạo cơ.
Sinh mệnh, đang biến chất!
Cảnh tượng này khiến người ta thổn thức.
Một phương, thọ nguyên đã mất, còn một phương, sinh cơ hiên ngang.
"Như luân hồi..."
Đại Đế thâm nói trong lòng, mỏi mệt vô tận, suy yếu vô hạn, như thủy triều vạn cổ cuốn từ trong ra ngoài, bao phủ khiến cho đôi mắt vốn sáng ngời của y... xuất hiện một vòng đục ngầu.
Cả đời cơ trí nhìn xa trông rộng... hóa thành bụi bậm.
Trong thoáng chốc... vòng vẩn đục đó bất tri bất giác chiếu ra sắc đỏ.
Bụi bặm... vô thanh vô tức hóa thành giấy.
Sắc đỏ cùng trang giấy giao hòa với nhau, tạo thành năm người giấy màu đỏ.
Vẻ mặt như khóc mà tựa như cười.
Bốn người giấy đột nhiên xuất hiện xung quanh hồn thân của Chấp Kiếm Đại Đế, một còn lại xuất hiện trong hồn thân Chấp Kiếm Đại Đế.
Sau đó một tiếng sấm vang lên, trong tiếng kêu bi thương vạn cổ, biểu cảm của năm người giấy đều tràn ra vẻ vô cùng tham lam.
Bốn người giấy từ bốn phương đồng loạt lao tới! Người giấy xuất hiện trong hôn thân Đại Đế lại đột nhiên hòa tan thành màu máu, lan tràn toàn hồn, đan xen với bốn người giấy từ bốn phía lao đến.
Hết thảy xuất hiện quá mức đột nhiên
Mà thời cơ, cũng tinh chuẩn đến cực hạn.
Năm người giấy đó giống như rắn độc ẩn nấp trong thời không, dùng phương thức săn bắt siêu hạng, với sự kiên nhẫn vượt qua đám Thần, ngay khi Nữ Đế sắp thành công. Là lúc cả đời này Chấp Kiếm Đại Đế suy yếu nhất, cũng là điểm tới hạn y không chống đỡ nổi.
Lộ ra răng nanh, một kích trí mạng!
Người giấy hạ xuống, bao phủ hồn ảnh Đại Đế.
Ngay lập tức dung hợp. Thiên địa nổ vang, khí tức Đại Đế như bị xóa đi, kiếm trong cơ thể Hứa Thanh truyền ra tiếng rên rỉ cực hạn.
Mà giữa không trung, người giấy hợp lại duy nhất sau khi bao phủ hồn ảnh Đại Đế vào bên trong, giờ phút này truyền ra tiếng cười thỏa mãn.
"Cuối cùng cũng lấy được ánh sáng Chuẩn Tiên khi vẫn lạc."
Giờ khắc này, cường giả khắp nơi đều chấn động.
Trong chớp mắt đó, thần hồn tất cả Thần Linh đều gợn sóng.
Cảnh tượng ấy, chúng sinh trong càn khôn, tiếng tim đập như dây cung đứt đoạn.
Bầu trời nổ vang, mặt đất bốc lên, khí vận của nhân tộc bi thương ngập trời, bất kể quần thần hay bách tính của nhân tộc, đều ở trong khoảnh khắc này đau thấu tâm can phế phổi, tâm thần nhấc lên tiếng nổ lớn nhất cuộc đời.
Như trời sập! Đại Đế, ngã xuống!
"Đại Đế!"
Từng bóng người theo bản năng bay lên không trung, từng tiếng gào thét mang theo bi thương và phẫn nộ vô tận quanh quẩn cả vùng thiên địa nhân tộc.
Trơ mắt nhìn Đại Đế như vậy, bất kể nhân tộc mạnh yếu ra sao cũng đều khó có thể chịu đựng.
Trong chớp mắt, cơn phẫn nộ ngập trời, điên cuông kinh thế từ trong huyết mạch của nhân tộc bùng cháy lên, như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ tâm thần nhân tộc.
Trong mắt Hứa Thanh đỏ thẫm, không nói một lời.
Tính cách của hắn chính là như vậy, sát ý càng mãnh liệt thì càng không có tiếng vang, lúc này thân thể hắn bỗng nhiên xông lên, Đế Kiếm trong cơ thể vù vù lập loè tứ phương.