Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1984 - Chương 2166: Ánh Tà Chiếu Lòng Người, Ban Mai Rọi Vọng Cổ (2)

Chương 2166: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (2) Chương 2166: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (2)Chương 2166: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (2)

Chương 2166: Ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ (2) Mà trên bau trời, người giấy màu đỏ

vẫn cười to như trước, giờ phút này liếm

môi nhìn về phía Nữ Đế bên trong Thần

Hỏa ngập trời, toàn thân run rẩy muốn đi

ra.

Sau đó lại cười to, vừa định động thủ.

Mục tiêu của gã, không chỉ là ánh sáng lúc Đại Đế vẫn lạc.

Nhưng vào lúc này, nụ cười của gã đột nhiên cứng đờ, tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong miệng, thân thể lại bắt đầu cháy hừng hực trong chớp mắt.

Lửa này, uy lực vô cùng.

Đó là đạo hỏa thiêu đốt, đó là chấp niệm cuối cùng của Chấp Kiếm Đại Đế thiêu đốt, đó càng là lửa giận thiêu đốt trong huyết mạch của nhân tộc giờ khắc này.

"Đến lúc này rồi mà Chấp Kiếm ngươi vẫn còn lưu lại thủ đoạn, dùng cái chết của mình, dùng đạo của mình, dùng chấp niệm của mình đốt lên ngọn lửa của nhân tộc... Ngươi điên rồi!"

Người giấy màu đỏ kêu rên, trong nháy mắt thân thể trở thành một mảnh tro tàn, không cách nào tiếp tục mưu đồ, chỉ có thể cuốn lấy một chút ánh sáng Chuẩn Tiên còn sót lại trong tro tàn, phá vỡ hư vô mà đi.

Quả thực gã đã thành công đạt được ánh sáng lúc Đại Đế vẫn lạc.

Điểm này, trong số các Thần Linh tới đây, chỉ có gã làm được.

Nhưng bởi vì đạo hỏa của chấp niệm thiêu đốt, nên số lượng thu được cực ít.

Mà cái giá phải trả... lại vô cùng to lớn!

Bởi vì hỏa thiêu đốt không chỉ là người giấy đó, mà còn theo nhân quả hướng về bản thể ẩn giấu của gãi

Thế nên tiếng kêu rên của Thần Linh quanh quẩn phía chân trời, thật lâu không tiêu tan. Mà lửa giận của nhân tộc vẫn đang bùng nổ.

Sự bi thương của nhân tộc giống như nước thủy triều lan tràn thiên địa.

Giờ khắc này Thần Hỏa trên người Nữ đế dung hợp với ngọn lửa của nhân tộc, lửa giận đến từ mục tiêu chung của vô số nhân tộc, khiến cho bên trong ý chí Thần Linh của Nữ Đế, chấn động của nhân tính kịch liệt đến cực điểm.

Tràn ngập tâm thần của Thần Linh, nhân tính vượt qua cả thần tính của Thần Linh.

Bầu trời trở thành biển lửa, thiêu đốt tại Vọng Cổ khiến bát phương đều có thể thấy được.

Trên Cổ Hoàng Tinh, các đời Nhân Hoàng đồng loạt đứng lên.

Khí tức Thần Linh nồng đậm bốc lên trên người bọn họ, bộc phát ra.

Cuối cùng bọn họ, đã trở thành Thần.

Từ nay về sau mặc dù không nhanh nhạy, nhưng lại được khí vận của nhân tộc chỉ dẫn... Thi Thần!

Ý chí của nhân tộc, chính là ý chí của các Thần.

Phương hướng của tộc quần, chính là hướng của các Thần!

Mà giữa không trung, khí tức của Nữ Đế trong chớp mắt này tuyệt thế vạn cổ, hình thành ý niệm chư thiên, sáng rọi thiên phương!

Khiến cho trời cao thất sắc, như thần phục.

Khiến cho mặt đất nổ vang, như quỳ bái.

Khiến cho cương vực nhân tộc vạn vạn núi sông cộng hưởng, huyết mạch con dân lưu lạc ở các đại vực đều không khỏi kích động.

Bởi vì, dưới sự dung hợp của lửa giận nhân tộc, trong gợn sóng nhân tính đỉnh phong, Thần đã hoàn thành tỉnh mộng.

Đã thành, Nhân Thân! Mà khí tức của Thần, dưới nghi thức bao la hùng vĩ trước đó, cùng sự phụ trợ của Thần phù từ Thần vực, bởi sự chúc phúc của Chấp Kiếm Đại Đế, ở trong lửa giận cuối cùng của nhân tộc giao hòa, cuối cùng... Nhảy lên Vô Hạ.

Một bước, Thần Đài!

Cái gọi là Thần Đài, ánh sáng càng chói mắt hơn tất cả các vì sao, khí thế tựa như lôi đình trên chín tâng trời, hào hùng và uy nghiêm khiến chúng sinh nhìn qua đều phải kính sợ.

Ánh mắt sâu thẳm, có thể cắn nuốt hết thảy vạn vật, mênh mông vô tận.

Tóc dài theo gió phiêu động, mỗi một sợi tóc đều chảy xuôi khí tức Thần Linh nồng đậm kinh thiên.

Bất cứ một sợi nào trong lúc bay bổng tựa hồ đều có thể xé rách thiên địa, chấn động lòng người.

Ngay cả hư không xung quanh cũng trở nên vô cùng ngột ngạt, sức mạnh vô hình đè ép chúng sinh. Giờ phút này, tu sĩ ở đây cũng vậy, Thần Linh cũng thế, đều có cảm giác ngạt thở.

Tất cả đều cúi đầu xuống.

Chỉ có giữa không trung, bóng người mặc hoàng bào đội đế quan, thành duy nhất trong thiên địa.

Vị ấy đứng ở nơi đó, hào quang vạn trượng, ngọn lửa cũng không có tiêu tán mà càng bốc lên, cuốn lấy ngọn lửa của Thần Đài, tụ lửa giận trong lòng chúng sinh nhân tộc, cùng nhau thiêu đốt bầu trời, đốt sạch thời không, nướng chín bát phương.

Hóa thành một câu rung chuyển càn khôn.

"Đức La Tử, từ nay về sau phàm là không gian có thể đi tới, phàm nơi thời gian trôi qua, tru hồn diệt thân giết ngươi, tất là tộc ta! Đây là lời thê Thân Đài của tram.

Những lời này thành ấn ký khắc vào trong Vọng Cổ, lưu phía trên quy tắc pháp tắc. Chúng sinh nhân tộc đều khắc sâu lời này vào linh hồn, dung nhập huyết mạch, đời đời tương truyên.

Sát cơ trong mắt Hứa Thanh mãnh liệt, trong lòng bi ai, lát sau yên lặng nhìn về phía pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế.

Trong ánh sáng của ngọn lửa, pho tượng Đại Đế vẫn nguy nga như trước.

Giống như đang nói cho thế nhân, y tại hơi thở cuối cùng của sinh mệnh, hoàn thành suy nghĩ, hoàn thành sở nguyện, cuối cùng cũng thành công hộ đạo cho Nữ Đế, lại ở thời khắc mấu chốt nhất, thắp lên được ngọn lửa của nhân tộc.

Y, đã dốc hết toàn lực.

Không uổng.

Hứa Thanh cúi đầu, trùng trùng điệp điệp cúi đầu về hướng pho tượng Đại Đế.

Giờ phút này chúng sinh nhân tộc đều bi thương, toàn bộ quỳ bái.

Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi bi ai tràn ngập thiên địa. Chấp Kiếm Đại Đế, nửa đời trước tung hoành thiên hạ, theo Huyền U chinh chiến bát phương, lập được công lao hiển hách cho nhân tộc, còn sáng lập Chấp Kiếm Cung, định ra tín điều cho Chấp Kiếm Cung.

Trảm ách mệnh vì bá tánh, tỏa ánh sáng của thiên địa!

Sáng tạo vạn thế cường thịnh thái bình, lấy kiếm làm lệnh, bảo vệ thương sinhI

Mà nửa đời sau của y, cũng chính là dùng hai câu này thuyết minh.

Cho đến hôm nay, một tia khí tức còn sót lại đã dập tắt.

Chỉ là, nguyện vọng muốn nhìn nhân gian của nhân tộc một lần cuối cùng của y, vĩnh viên không làm được...

Xa xa chốn chân trời, một vầng mặt trời đang dâng lên.

Đêm dài đằng đãng đến từ ánh chiều tà hôm qua, lúc này đã trôi qua cùng ánh mặt trời. Chính là ánh tà chiếu lòng người, ban mai rọi Vọng Cổ. Đêm cũ qua, một ngày mới lại lên.
Bình Luận (0)
Comment