Chuong 2170: Tu cung Thanh (1)
Chuong 2170: Tu cung Thanh (1)Chuong 2170: Tu cung Thanh (1)
Chuong 2170: Tu cung Thanh (1)
Giờ khắc này trong Hoàng Đô, chỗ phủ đệ Ninh Viêm, tại đình viện dành riêng cho Tử Huyên.
Tử Huyền đang vùng vẫy. Nàng khoanh chân ngồi ở chỗ đó, mặt đất xung quanh hiện lên lạc ấn phức tạp, hình thành phong ấn trói buộc thân thể của nàng.
Lạc ấn đó là do hồn tỉ tạo thành.
Hồn ti này, bộc phát ngay thời khắc Nhân Hoàng tế tổ, khiến Tử Huyền bị giữ ở nơi đây không cách nào rời đi.
Mà ở trong một nhà dân cách nơi này không quá xa, Nhị Ngưu cũng đang khoanh chân, cũng đang giay giụa, trên mặt nổi gân xanh và trong mắt xuất hiện tơ máu.
Xung quanh y cũng có phong ấn.
Không phải hồn ti, mà là bố trí của Thất gia. "Lão đầu tử, lão đầu ngươi lại tính kế, phong ấn ta ở chỗ này, lão tử muốn phản bội sư môn!"
Nhị Ngưu gầm nhẹ, toàn lực giấy giụa.
Mà bên ngoài, lúc này làn gió đến từ Cửu U thổi qua Hoàng Đô của nhân tộc.
Bầu trời trong nháy mắt như bị vẩn đục, cánh cửa U Minh mở ra, cuối cùng hiển lộ tại Vọng Cổ, khiến lực chú ý các phương vốn bị Nữ Đế thành Thần hấp dẫn, đã bắt đầu phát hiện.
Dù sao đó cũng là sự hồi sinh của một cổ quốc, mà sự kỳ lạ của bản thân nghi thức có thể nói là tuyệt đỉnh.
Nhưng... không giống với Nữ Đế thành Thần.
Đối với tất cả những chuyện xảy ra ở Thôn Thiên đại vực, lúc này không có bất kỳ tộc nào, cũng không có bất kỳ Thần Linh nào đến ngăn cản.
Đều làm như không nhìn thấy.
Cứ như chỗ đó là nơi cấm ky. Bởi vì, đây là tế hiến đối với Thần Minh, làm Thượng Hoang thấy sung Sướng.
Tại Hoàng Đô của nhân tộc, Nữ Đế ngẩng đầu, trong chớp mắt thần sắc hiện lên một tia phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành bình tĩnh.
Giao dịch giữa nàng và vị kia đến tận đây, đã hoàn toàn kết thúc.
Hai bên, đều đạt được kết quả mong muốn.
Tương lai, tất cả đều vì tộc quân làm chủ.
Mà nhân tộc đoạn tuyệt với Thánh địa, Đại Đế ngã xuống, từ đó về sau nhân tộc ở Vọng Cổ sẽ bấp bênh hay triệt để quật khởi, đều ở trên vai của mình, gánh vác vĩnh hằng.
Giống như lời Nữ Đế nói lúc trước, nhân quả này, một mình ta gánh lấy!
Nữ Đế bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nhân tộc, đảo qua dân chúng Hoàng Đô, cảm nhận được sự kích động của bọn họ, đảo qua quần thần nơi này, cảm nhận được gợn sóng của bọn họ.
Cũng nhìn thấy tất cả hoàng tử hoàng nữ, cảm giác được bọn họ khẩn trương.
Cho đến khi, Nữ Đế nhìn về phía Hứa Thanh.
"Đệ đệ ở kiếp này của vị kia, người giữ kiếm mà Đại Đế lựa chọn..."
Trong ánh mắt của Nữ Đế, lúc này Hứa Thanh đang đứng trên trống trận của nhân tộc, có thể nhìn thấy vẻ bi thương trên mặt còn chưa biến mất, mà sau khi cảm giác được cái nhìn chăm chú của mình, đối phương cũng nhìn về phía mình và cúi đầu.
Nữ Đế khẽ gật đầu, cuối cùng nhìn về phía mặt trời mọc ở chân trời, thanh âm uy nghiêm vang vọng thiên địa.
"Truyền chỉ về phía đông Vọng Gổ, tất cả đại vực."
"Từ hôm nay, thu xếp thỏa đáng tất cả tộc ta trong vực, nhân tộc ngoại vực không thể đột tử." "Trấn Viêm Vương, Bắc Hà Vương, Van Lan Vương... tổng cộng mười bảy Thiên Vương, thống soái mười bảy quân đi về các vực của dị tộc phía đông Vọng Cổ, đón con dân tộc ta... Về nhà."
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều nổi lên sóng gió.
Từ Đông Thắng đến nay, con dân lưu lạc ở bên ngoài rất nhiêu, không phải các đời Nhân Hoàng không muốn đón bọn họ về, mà là bất lực.
Cho đến giờ phút này, cho đến hôm nay Nữ Đế thành Thần, dùng thực lực Thần Đài cường đại để truyền chỉ, ở phía đông Vọng Cổ, thanh âm Nữ Đế như là thiên âm.
Trấn Viêm Vương và những Thiên Vương lập tức bay ra, ở giữa không trung cúi đầu về phía Nữ Đế, trâm thấp hô tuân chỉ.
"Còn lại các quân thần, hoàng tử và người liên quan, bảy ngày sau tại đại điện Hoàng cung, sửa Hoàng hiệu, thăng triều!"
Giọng nói của Nữ Đế lại vang vọng, quần thần đều bái lạy.
"Tế tự kết thúc, tất cả giải tán đi, Thập Nhất, ngươi đi theo trẫm."
Cổ Hoàng Tinh nổ vang, chậm rãi chìm xuống trở về chỗ cũ, màn trời khôi phục, khí vận nhân tộc biến mất không còn gợn sóng.
Tu sĩ trong Cổ Hoàng Tinh cũng được dịch chuyển ra ngoài, hiển lộ giữa không trung.
Trận nghi thức to lớn, đến tận đây là kết thúc.
Mà giờ khắc này quần thân cũng nhìn ra mẫu tử Nữ Đế hiển nhiên có việc phải nói với nhau, vì thế bọn họ không tiện quấy rầy, sau khi cúi đầu, mang theo suy nghĩ vô tận về lần tế tự vừa xong, yên lặng rời khỏi Hoàng cung.
Chỉ có Thập Nhất trong lòng vừa kích động, vừa thấp thỏm, như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì, cúi đầu đi vê phía Nữ Đế.
Sau khi đứng bên cạnh Nữ Đế, gã mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không biết nói như thế nào.
Mà ánh mắt Nữ Đế cũng không nhìn về phía Thập Nhất hoàng tử bên cạnh, nàng nhìn về phía bầu trời, sau khi trống trận nhân tộc biến mất, sau khi quần thần rời khỏi thì Hứa Thanh vẫn đứng ở nơi đó.
"Trấn Thương Vương."
Nữ Đế bình tĩnh mở miệng.
Hứa Thanh ở giữa không trung khom người về hướng Nữ đế.
"Be hạ, ta đang đợi một người, ta nghĩ, hẳn là gã sẽ đến."
Hứa Thanh nhẹ giọng đáp lại.
Ánh mắt Nữ Đế thâm thúy, nhìn Hứa Thanh và không nói thêm gì nữa, xoay người đi vê phía Hoàng cung.
Thập Nhất hoàng tử thở sâu, khẩn trương di theo. Sau một lúc lâu, thiên địa yên tĩnh.
So với buổi lễ long trọng trước đó, giờ phút này đột nhiên yên tính, tạo thành một áp lực khó hiểu.
Ở bên trong áp lực đó, chỉ có Hứa Thanh đứng ở giữa không trung, bốn phương không có bất kỳ thân ảnh nào xuất hiện.
Chỉ có hắn, nhìn chân trời, bình tĩnh chờ đợi.
Hắn đủ kiên nhẫn, bởi vì hắn đã chờ ngày này rất lâu.
Hắn tin rằng đối phương sẽ đến.
Đây là dự cảm từ trực giác của hắn.
Chuẩn xác mà nói, năm đó đi vào Hoàng Đô của nhân tộc, ở trong Hoàng cung lần đầu tiên nhìn thấy bóng người khoác thân phận quốc sư, hắn liền biết, một khắc trực diện... không còn xa.
Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Mặt trời mọc trên bầu trời từ từ lên cao, ánh sáng và nhiệt độ càng lúc càng lan tràn trên thế gian, cho đến... Chính ngọ.
Ánh mặt trời nồng đậm đã xóa đi màu đen kịt của mặt đất, hòa tan bụi bặm, ánh sáng rực rỡ khiến người ta tựa hồ không thấy rõ màn trời.
Ánh mặt trời như vậy, Hứa Thanh gặp qua rất nhiều.
Trong đó có một lần trong trí nhớ của hắn, khắc vào trong linh hồn, đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên.
Đó là chính ngọ cuối cùng ở Vô Song Thành.
Ánh mặt trời ngày đó cũng nồng đậm như vậy, cho tới khi bên trong xuất hiện một bóng người, sau đó Vô Song Thành nổi lên mây máu...
Mà hôm nay đạo thân ảnh đó, dưới ánh mắt của Hứa Thanh, ở giữa ánh mặt trời, lại một lần nữa hiển lộ.
Màu tím, xâm nhập ánh sáng, ngăn cách nhiệt độ từ trên trời hội tụ lại, từ bau troi den.
Từng bước một, đi hướng nhân gian.
Cuối cùng thay thế sắc trời, thay thế bầu trời, đứng trên tâm mắt Hứa Thanh, che đậy thế giới của hắn, che đi tất cả mọi thứ trong mắt hắn.
Tử Thanh thái tử!
Dung nhan của gã tuấn mỹ, nụ cười của gã ôn hòa, ánh mắt của gã an bình, cước bộ của gã nhẹ nhàng.
Đứng giữa không trung, hướng về Hoàng cung nhẹ giọng nói.
"Chúc mừng bệ hạ, cuối cùng thành Thần Đài."