Chuong 2172: Tu cung Thanh (3)
Chuong 2172: Tu cung Thanh (3)Chuong 2172: Tu cung Thanh (3)
Chuong 2172: Tu cung Thanh (3)
Trong khoảng thời gian ngắn, khí vận của nhân tộc bốc lên, thiên địa nổ vang, lôi đình vạn quân tan biến.
Tử Thanh giữa không trung cười ôn hòa, nhẹ giọng mở miệng.
"Be hạ, lúc này ngài và năm vị Nhân Hoàng đi vực sâu trấn áp một nén nhang, đại khái có thể khép lại vết nứt của vực sâu."
"Mà ta, trong thời gian trấn áp vực sâu của ngài, sẽ mang theo a đệ của ta đi."
"Như vậy, trò chơi bắt đầu."
"Bệ hạ, ngài chọn như thế nào đây? Là chọn một người hay là chọn tộc quần?”
Tử Thanh nhìn về phía Hoàng cung.
Vòng xoáy trên Hoàng cung nổ vang, bên trong lộ ra hai mắt của Nữ Đế.
Ba hơi sau, năm vị Thi Thân Nhân Hoàng vờn quanh bên ngoài Tử Thanh bỗng nhiên bay lên không, thẳng đến cửa vực sâu, mà vòng xoáy trong Hoàng cung cũng biến mất trong nháy mắt.
Nữ Đế bên trong, dưới một bước, đi về phía vực sâu...
Nàng lựa chọn tộc quần.
Mắt thấy như vậy, cảm xúc của Tử Thanh thái tử ở kiếp này lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng, nở nụ cười.
Chỉ là trong mắt gã lại hiện ra hồi ức.
Dường như nghĩ đến đã từng có một người, đối mặt với sự lựa chọn như vậy, đã chọn tộc quần.
Vì thế gã nhìn về phía Hứa Thanh.
Từ đầu đến cuối biểu hiện của Hứa Thanh không có bất kỳ biến hóa, bình tĩnh nhìn hết thảy.
"A đệ, Nữ Đế từ bỏ ngươi, dường như người bên cạnh ngươi cũng bỏ rơi ngươi, vào giờ khắc này tất cả mọi người không ai lựa chọn ngươi."
"Cho nên, hay là cùng ta về nhà đi."
Tử Thanh ôn hòa đưa tay vồ một cái, trong nháy mắt tiếp theo bàn tay vận mệnh kia không có bất kỳ trở ngại nào, một trảo chụp về phía Hứa Thanh.
Đế Kiếm, truyền ra tiếng kiếm minh ở trong cơ thể Hứa Thanh, nhưng Hứa Thanh không có trả lời hắn nhìn Tử Thanh và truyên ra thanh âm bình tĩnh.
"Ca ca của ta, Thái tử của Tử Thanh thượng quốc, mấy năm nay, ta dân dần có một nghi vấn trong lòng, muốn hỏi một câu... Ngươi đang sợ cái gì?”
Giọng nói của Hứa Thanh vang vọng bốn phía, rơi vào trong tai của Tử Thanh, Tử Thanh vẫn tươi cười như cũ, vừa muốn mở miệng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng rống khiến bầu trời nổ vang, tiếng gào thét vỡ vụn hư vô, mang theo quyết tâm liều mạng, điên cuồng phá vỡ càn khôn, từ một nhà dân ở Hoàng Đô phóng lên trời.
"Lão tử nuốt ngươi!"
Trong nhà dân, phong ấn vờn quanh Nhị Ngưu đột nhiên sụp đổ, bị một luồng sức mạnh điên cuồng ngập trời từ trên người y trực tiếp đập vụn, khiến cho luồng điên cuồng này không còn trở ngại, xông thẳng lên trời.
Bầu trời, vào giờ khắc này đã biến thành màu lam.
Hàn băng vô tận đóng băng bâu trời, đông cứng cả mặt đất.
Mà trên màn trời màu lam, xuất hiện vô số cánh tay màu lam, lít nha lít nhít hiện ra trên bầu trời, càng là tạo thành vòng xoáy màu lam.
Âm ầm chuyển động, khí tức luân hồi và khí tức tử vong kèm theo từng tiếng phong ấn bị phá vỡ, bùng nổ bên trong vòng xoáy.
Còn có cả những tiếng thở dốc kịch liệt vang vọng.
Dường như có thứ gì đó rất đáng sợ đang giãy giụa, sắp bò ra từ sâu trong vòng xoáy này!
Cùng lúc đó, từng bông tuyết màu lam bông bềnh rơi xuống. Những bông tuyết kia rõ ràng là nhuyễn trùng màu lam biến thành, tràn ngập thế gian.
"Ai nói A Thanh bị bỏ rơi, lão tử không bỏ qual"
Tiếng gầm truyền khắp Hoàng Đô, Tử Thanh thái tử ngẩng đầu, ánh mắt dời xuống.
Vẻ mặt của Hứa Thanh từ sau khi quyết định chờ đợi Tử Thanh, giờ phút này lần đầu tiên xuất hiện biến hóa. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía vòng xoáy màu lam, cảm nhận được đại sư huynh điên cuồng, cũng nhận ra khí tức phong ấn đang bị cởi bỏ.
Bỗng nhiên mở miệng.
"Đại sư huynh, bình tính chớ vội!
Bầu trời ngừng lại, tiếp theo truyền ra càng kịch liệt rít gào.
"Chớ vội cái gì nữa, đều đến lúc này, lão tử liều mạng."
Trong tiếng nổ vang, vòng xoáy trên trời càng thêm kinh người, tiếng vang kinh thiên động địa, có thể tựa hồ loại hành vi cưỡng ép mở ra phong an này, trình độ gian nan vượt qua tưởng tượng.
Cho nên rất nhanh trong tiếng vang đinh tai nhức óc, vòng xoáy có chỗ sụp xuống, cuối cùng là một tiếng nổ vang kèm theo tiếng gào thét thê lương không cam lòng, tiêu tán ở màn trời.
Bông tuyết, không còn.
Bầu trời màu xanh lam, đang tan đi.
Mà rất nhanh từ trong nhà dân Hoàng Đô, khí tức điên cuồng này một lân nữa quật khởi, ý đồ lân nữa bộc phát, tiếng nổ vang không ngừng, nhưng vẫn thất bại.
Một lần rồi lại một lần, ý điên cuồng mãnh liệt đến cực điểm.
"Đại sư huynh của ngươi, hình như đang diễn trò."
Tử Thanh cười cười, giơ bàn tay vận mệnh lên bắt lấy Hứa Thanh, chụp tới trước mặt. "Không sao, hôm nay ta sẽ không làm y tổn thương, nhưng mà đối với lời nói vừa rồi của ngươi, ta có chút tò mò."
"Mà ta lại càng hiếu kỳ hơn, là vì ngươi đã đợi ta, như vậy... ngươi chuẩn bị cái gì?
Tử Thanh nhìn Hứa Thanh bị bàn tay vận mệnh bao phủ, ôn hòa mở miệng.
Hứa Thanh vẫn bình tĩnh như cũ.
"Trước đó ta nhìn thấy ngươi ra tay, cũng xác định phán đoán trong lòng."
Thần sắc Tử Thanh vẫn giữ ôn hòa, thậm chí trong mắt còn hiện ra một tia chờ mong, giống như cảm thấy rất hứng thú đối với lời nói kế tiếp của Hứa Thanh.
"Lúc ta ở Phong Hải Quận đã suy tư một vấn đề, ta cần phải dùng phương pháp gì, có thể giết chết ngươi."
Hứa Thanh cũng nhẹ giọng nói.
"Mà ta không biết chiến lực chân chính của ngươi, cũng không biết năng lực của ngươi, cho nên ta suy tư thật lâu cũng không có đáp án, trừ phi ta trở nên mạnh hơn."
"Nhưng suy tư về vấn đề đó, ta thủy chung không từ bỏ."
"Cho đến khi ta ở Tế Nguyệt đại vực, nhìn thấy được cơ hội."
Hứa Thanh nhìn Tử Thanh.
"Sau đó ta ở Viêm Nguyệt, hoàn thiện nó."
"Lại tại đêm qua, thông qua ngươi ra tay, nhìn thấy ngươi khuấy động thời gian, thiết cắt thời gian của Triệu chưởng quỹ, cũng cắt thời gian của mình, càng có thể liên lụy mệnh cách của đối phương làm thuốc bổ cho mình."
"Vì vậy, cuối cùng ta cũng xác định được phán đoán trong nội tâm."
Vào lúc này thanh âm Hứa Thanh có chút khàn khàn, giống như cát sỏi ma sát thời gian, chợt nhớ lại.
"Vì sao lúc trước khi ta đánh trống, lại có cảm giác hoàn chỉnh. Vì sao năm đó ta ở Tế Nguyệt đại vực nhìn thấy một đoạn ký ức trong Vô Song Thành, chưa từng xuất hiện trong đầu ta."
"Vì sao trong trí nhớ của ta, bàn tay năm đó ngươi hạ xuống, là dịu dàng."
"Mà một đoạn ký ức khác, bàn tay của ngươi là tàn nhẫn."
"Cơ thể của ta phá thành mảnh nhỏ, giống như con búp bê được khâu lại mà ngươi đưa tới."
"Nhưng tại sao, trong trí nhớ của ta, trước đó lại không có một đoạn này.'
Hứa Thanh khẽ thở dài, ánh mắt chạm vào Tử Thanh.
"Là ai cắt đoạn thời gian tàn nhẫn kia, là ai thay thế thời gian dịu dàng vào đó."
"Nếu như là cùng một người, như vậy gã đã tàn nhẫn như vậy, thì tại sao lại phải khâu lại, đây là một hành vi rất mâu thuẫn."
Tử Thanh yên lặng nghe Hứa Thanh nói, trong lúc đó không có bất kỳ gián doan nao.
Cho đến giờ phút này, gã vẫn cười và thanh âm nhu hòa hợp thành lời nói.
"Có khả năng hay không, là sau khi người kia ra tay, nhìn thấy ngươi vỡ vụn nên đáy lòng nổi lên thương xót."
"Cho nên đã khâu lại a đệ ngươi, sau đó cho ngươi một đoạn ký ức dịu dàng.'
Dưới màn trời, giữa không trung, Tử và Thanh nhìn nhau.
Gió thổi tới vén tóc hai người, trong lúc bay bay, tựa như con búp bê được khâu lại đặt ở ngưỡng cửa Thượng Linh Phủ.
Cũng tương tự, lay động trong gió.