Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2020 - Chương 2202: Tiếp Tục Tấu Nhạc (2)

Chương 2202: Tiếp tục tấu nhạc (2) Chương 2202: Tiếp tục tấu nhạc (2)Chương 2202: Tiếp tục tấu nhạc (2)

Chuong 2202: Tiep tuc tau nhac (2)

Đây không phải kết quả Hứa Thanh muốn.

Thế là ngay sau đó, trong nháy mắt cánh tay đứt lìa muốn lựa chọn tự bạo, trong cơ thể Hứa Thanh đột nhiên truyền ra một tiếng Kim Ô, âm thanh này lanh lảnh khuếch tán tám phương, đồng thời biển lửa đen lấy Hứa Thanh làm trung tâm lan tràn ra bát phương.

Trong biển lửa đó Kim Ô xông ra, vờn quanh đỉnh đầu Hứa Thanh.

Thân thể đen nhánh, hàng ngàn lông đuôi hình thành tuyết hỏa diễm, chiếu rọi màu đen tuyền, đẹp hoán tuyệt luân, bay lả tả xuống đáy biển.

Cánh tay đứt lìa chấn động.

Sau đó, trong lúc Kim Ô vờn quanh lại đột ngột lao tới, thẳng hướng Hứa Thanh mà đi, cuối cùng dung hợp với thân thể Hứa Thanh, hình thành hoàng bào mặc trên người Hứa Thanh.

Hình thành đế quan, đội trên đầu Hứa Thanh.

Giây phút này Hứa Thanh đứng ở nơi đây, thậm chí có mấy phần tương tự với thiếu niên Kim Ô năm đó.

Đặc biệt là khí tức của Kim ÔI

Còn bên phía bàn tay đứt lia con mắt ở lòng bàn tay nhìn thấy tất cả thì càng thêm run rẩy kịch liệt, thậm chí mơ hồ có tiếng thì thầm chói tai, theo sự cho phép của Hứa Thanh, từ bàn tay đứt lìa này truyền ra.

Hứa Thanh không để ý nó nói gì, giờ khắc này nhìn chăm chú vào bàn tay đứt lìa, bình tính mở miệng như ra lệnh.

"Tấu nhạc."

Lời vừa thốt ra, thần tri của Hứa Thanh cũng xâm lấn theo, nhưng lần này sự giãy giụa của bàn tay đứt lìa dưới ảnh hưởng của Kim Ô, rõ ràng giảm đi rất nhiều. Cho đến cuối cùng, thần tri của Hứa Thanh hoàn toàn bao phủ.

Con mắt trong lòng bàn tay đút lìa khẽ nhắm lại.

Từ chỗ bàn tay xuất hiện từng đợt tơ máu hư ảo, những sợi tơ máu này lan tràn cực nhanh, phác họa ra một bóng hình mơ hồ.

Đó là một nữ tử.

Mặc trường bào trắng đang cúi đầu, không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể thấy nàng ôm một cây cổ cầm đứt dây.

Giờ khắc này chỉ có bàn tay phải rõ ràng nhất, ngón tay đang gảy trên dây đàn vô hình.

Từng khúc nhạc vang lên, du dương bông bênh.

Thiên Lai Nghênh Nguyệt.

Đây là chính khúc.

Nghe giống như Thiên Lai Nghênh Nguyệt mà Hứa Thanh đã tách rời tiếng than khóc trước đó, nhưng bản chất lại khac.

Mà giờ khắc này, chính là lúc bình minh bên ngoài lụi tàn, bóng đêm đang tan, ánh dương vốn nên đến lại quỷ dị chậm trễ.

Ở nơi đáy biển sâu thẳm, theo tiếng tấu nhạc của nhạc sư, mặt biển Cấm Hải gợn sóng, tựa hồ có thứ gì đó sắp từ trong nước biển trồi lên.

Cho đến cuối cùng, Hủ Nguyệt chậm rãi xuất hiện.

Nó từ đáy biển hiện ra, vỡ tan mặt nước, ở thời khắc mặt trời vốn nên xuất hiện này, dường như muốn thay thế mặt trời, theo định mệnh của nó mà trồi lên.

Khuôn mặt thiếu nữ trên mặt trăng cũng dần dân như muốn mở mắt.

Nhưng đáng tiếc... Vâng trăng năm xưa dưới khúc nhạc Thiên Lai Nghênh Nguyệt này, muốn bay vào màn trời Vọng Cổ... đã sớm lụi tàn, chỉ tôn tại trong thời gian, ở hiện thế... chỉ còn là ảnh chiếu.

Nó không thể nào nhô lên cao nữa. Vậy nên, vầng trăng... từ từ tan biến như bọt khí.

Đôi mắt muốn mở ra, cuối cùng cũng khó mà hé mở.

Chỉ có ở thời khắc hoàn toàn tiêu tán, một tiếng thì thâm, cùng với mặt trời chậm trễ ở chân trời xa, quanh quẩn trong không gian thời gian.

"Hoàng huynh...'

Âm thanh này du đãng trong thời gian, rơi vào Cấm Hải, gợn sóng mặt biển cũng bị gió biển đưa ra ngoài khơi.

Ngoài khơi, dưới làn nước biển đen như mực, ở đáy biển thần bí khủng khiếp hơn nội hải kia, giờ khắc này có một người khổng lồ thối rữa, chậm rãi tiến bước.

Bước chân của nó hình thành sóng thần, cuộn trào nước biển.

Trên thân nó, quấn quanh từng sợi xích sắt han gỉ, mà đầu xích sắt... là một cỗ Long Xa thanh đồng tàn phá. Gio phut nay Long Xa chan dong, mac cho người khổng lồ kéo thế nào cũng không thể lay động mảy may, nên dần dần dừng lại.

Mà công pháp Kim Ô khắc trên vách trong Long Xa, đang lóe sáng.

Những phù văn kia vặn vẹo, dường như tạo thành một con Kim Ô, mở mắt ra, nhìn về nội hải xa xa .

Thật lâu... Kim Ô mờ đi.

Nhưng người khổng lồ thối rữa lại dần dần thay đổi phương hướng, từ bỏ đi ra ngoài khơi để ngủ say, kéo theo Long Xa thanh đồng phía sau, đi về phía nội hải.

Trên đường đi sóng biển càng lớn, gợn sóng truyền ra tiếng hít thở của biển.

Tiếng thở ra, vang vọng trong nội hải.

Hứa Thanh ngồi xếp bằng ở đáy biển. Trước mặt hắn, nhạc sư hóa thành từ bàn tay đứt lìa vẫn đang tấu khúc Thiên Lai Nghênh Nguyệt.

Âm nhạc du dương, lay động lòng người.

Hứa Thanh lắng nghe, hắn rõ ràng cảm giác Âm thần quyền của mình càng thêm sáng tỏ.

Chỉ có một tia nuối tiếc đến từ thế giới bên ngoài, trong bóng tối tan biến của trăng tàn, theo tiếng nhạc, thấm vào tâm can.

Thời gian, từ từ trôi, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng.

Hai mươi ngày này Hứa Thanh bất động dưới đáy biển, mà âm thanh Thiên Lai Nghênh Nguyệt cũng không phải lúc nào cũng có, mà là mỗi lần sau khi mặt trời lặn, bóng đêm buông xuống mới cất lên.

Một lần, lại một lần.

Hứa Thanh có thể cảm nhận được nước biển đã thay đổi, dường như lạnh giá hơn trước, tựa hồ có một vật thể khổng lồ nào đó đang từ từ đến gần theo hắc lưu.

Hắn biết, mình đã thành công. Long Xa thanh đồng, đang từ từ đi đến từ phương hướng nào đó mà bản thân hắn không hay biết.

Sự kiên nhẫn của Hứa Thanh rất đủ, im lặng chờ đợi.

Nhưng Tiểu Ảnh lại rất sốt ruột.

Sự xuất hiện của Thần Đằng khiến nó cảm nhận được nguy cơ, sự xuất hiện của cánh tay đứt lia (Đoạn Thủ) càng khiến nguy cơ này trở nên mãnh liệt, vì vậy nó chủ động ở bên cạnh, vào ban ngày khi không có âm thanh Thiên Lai Nghênh Nguyệt, hết sức phát ra tiếng cạch cạch cạch.

Cứ như vậy, lại trôi qua bảy ngày.

Theo nhiệt độ nước biển nội hải hạ thấp, theo sóng biển lớn hơn trước, các thế lực sinh sống quanh năm ở Cấm Hải, phần lớn đều cảm nhận được điều khác biệt.

Vì vậy lần lượt giảm bớt việc ra khơi để tránh nguy hiểm. Chỉ là... có một số hung hiểm, cho dù muốn trốn tránh, cuối cùng vẫn sẽ ap xuống.

Như giờ phút này, trên đảo của Hải Linh tộc, tộc nhân chỉ có mấy ngàn, ở Cấm Hải chỉ có thể nương tựa phụ thuộc đảo lớn lân cận, ngọn lửa tai ương... đang bùng cháy.

Màu của ngọn lửa đó, là màu đỏ.

Máu tươi nhuộm đỏ vùng đất của tộc này, mấy ngàn tộc nhân không ngoại lệ, giờ phút này đều đã thành thi hài, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ.

Thậm chí một số đứa trẻ vừa mới chào đời, cũng không thoát khỏi.

Tất cả, tử vong.

Vị Phù Tà chi tử của Tà Sinh thánh địa ngồi trên một căn nhà đá, tận hưởng ngửi mùi không khí tanh tưởi đang lan tỏa.

“Mùi vị tuyệt vời."

Xung quanh gã, chín vị hộ đạo giả đi theo, giờ phút này đang mổ từng quả tim ra khỏi những thi thể. Tim của Hải Linh tộc, là một loại tinh hạch.

Trong tiêu chuẩn của Tà Sinh thánh địa, loại tinh hạch này là một loại nguyên liệu rất tốt, mấy ngàn viên thì giá trị càng lớn.

Rất nhanh tất cả tinh hạch đều đã được thu thập xong, theo ngọn lửa bùng cháy, mọi thứ nơi đây đều đã thành tro bay, không để lại chút dấu vết gì.

Mà vị Phù Tà chi tử cũng đứng dậy, lấy ra một tấm địa đồ, chuẩn bị xác định địa điểm thu thập nguyên liệu tiếp theo.

Nhưng ngay lúc này, lòng bàn tay phải của gã đột nhiên lóe lên một tia quang mang u ám.

Thanh niên liếc mắt nhìn, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng, khóe miệng lộ ra nụ cười.

"Nhanh như vậy, đã cảm ứng được hung thủ rồi sao?"

"Vậy thì, chúng ta hãy đi xem, rốt cuộc vị hung thủ này là hình dáng gì." Phù Tà chi tử cười nhẹ, đứng dậy lắc mình bước về phía chân trời.

Chín vị hộ đạo giả phía sau không nói một lời, đi theo sau.

Gió biển, càng lúc càng lớn.
Bình Luận (0)
Comment