Chương 2212: Đi tới long xa
Chương 2212: Đi tới long xaChương 2212: Đi tới long xa
Chương 2212: Đi tới long xa
Ngoài Nam Hoàng Châu, nơi sâu thẳm của Cấm Hải.
Dưới đáy biển tăm tối, một con hải thú khổng lồ hình rắn đang truy đuổi con mồi.
Tốc độ của nó kinh người, theo cái miệng mở rộng, nuốt chửng con mồi trong một ngụm, từ miệng con hải thú truyền ra một tiếng gâm thấp mãn nguyện.
Tiếng gầm trâm thấp vang vọng dưới đáy biển.
Và trong âm thanh đó, thân ảnh của Hứa Thanh bất chợt hiện ra.
Khoảnh khắc xuất hiện, thân thể hắn đột nhiên phồng lên một chút, dường như không chống đỡ nổi mà muốn sụp đổ.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, ánh sáng phong ấn trên thân thể hắn lóe lên, lại khôi phục lại kích thước ban đầu. Sau đó Hứa Thanh phun ra bảy tám ngụm máu tươi, miễn cưỡng đứng vững.
Hắn sắc mặt âm trầm, cúi đầu ngưng nhìn thân thể.
Giờ phút này trên thân thể tràn ngập từng đạo vết nứt, tiên ngân chảy ra từ bên trong, khiến bộ dáng của hắn trông rất đáng sợ.
Mà sự tàn phá của linh hồn cùng với Sự suy yếu từ trong ra ngoài, khiến thế giới trước mắt Hứa Thanh lúc này vô cùng mờ mit mọi thứ đều méo mó.
Đáy biển, trong sự méo mó đó dường như hóa thành yêu ma quỷ quái, lộ ra vẻ dữ tợn.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, sự choáng váng do cảm giác suy yếu mang lại, bị Hứa Thanh cưỡng ép áp chế.
Sự méo mó và mơ hồ, cũng đều tan biến.
Nhưng nguy hiểm, vẫn chưa biến mất.
Hứa Thanh hiểu rõ thời gian đối với mình bây giờ cực kỳ quý giá, nên lập tức thúc phát lực lượng tử thủy tỉnh trong cơ thể, để sự hồi phục bộc phát toàn lực trong khoảnh khắc này.
Đồng thời, máu huyết Tàn Diện mà Hứa Thanh đạt được năm đó, cũng bị hắn lấy ra nuốt một ngụm lớn.
Mặc cho máu huyết này ầm ầm trong cơ thể.
Cuối cùng, các vết nứt trên thân thể cũng dần hòa hoãn lại.
Sau đó Hứa Thanh không chút do dự, lập tức lấy ra lông vũ của Viêm Hoàng, muốn truyền tin lần nữa.
Nhưng ngay sau đó, âm thanh vỡ vụn lại vang lên từ hư không.
Truyền âm của hắn vẫn bị cắt đứt, không thể truyền ra ngoài.
"Không chỉ phong tỏa, vị Chúa Tể kia chắc chắn còn có chí bảo, cắt đứt tất cả liên hệ của ta với thế giới bên ngoài."
Sắc mặt Hứa Thanh khó coi, hắn biết rõ trong tình trạng như vậy, bản thân muốn đào thoát, theo cách thông thường thì gần như không thể.
Mà thân thể của hắn, cũng không chịu nổi thêm vài lần công kích của đối phương nữa rồi.
"Trước hết phải tìm cách xem có thể thoát khỏi cảnh khốn khó này hay không... Nếu không thể, vậy thì thời gian đối với ta mà nói, là quan trọng nhất!"
Nơi này dù sao cũng là nội hải, động tĩnh càng to thì khả năng bị người ta chú ý tới càng lớn.
Còn về phong ấn sư tôn để lại, là để bảo vệ linh hồn của hắn, nếu cưỡng ép mở ra... Hứa Thanh hiểu rõ linh hồn của mình, sẽ tiêu tán vì không thể chịu đựng được lực lượng của Tàn Diện.
Nghĩ đến đây, nỗi đau đớn từ linh hồn và nhục thân, khiến cái lạnh mà Hứa Thanh đã lâu không cảm nhận, một lần nữa hiện lên khắp người.
Hắn thưởng thức cái lạnh này, một lần nữa hòa vào am thanh, thẳng hướng long xa đang đến theo cảm tri của mình.
"Mượn sức mạnh của long xa, có lẽ sẽ có khả năng thoát khỏi khốn cảnh này!"
Gần như ngay khoảnh khắc Hứa Thanh biến mất, bên tai hắn nghe thấy tiếng nói của Phù Tà vang lên.
"Xóa bỏ."
Hai chữ này, như một cơn ác mộng vang vọng trong nháy mắt đó, không chỉ âm thanh bị xóa bỏ, ngay cả vô số hải thú trong phạm vi cảm nhận của Hứa Thanh, cũng đều biến mất không một tiếng động.
Thân ảnh của Hứa Thanh hiện ra lần nữa, giữa tiếng máu tươi phun ra, trong hư vô phía sau hắn, thân ảnh của Phù Tà từng bước di tới.
Mỗi một bước hạ xuống đều khiến đáy biển cuộn trào, mỗi một bước đi ra đều khiến quy tắc và pháp tắc theo ý niệm của gã mà lan tràn.
Như lệnh sát của trời! "Pháp tắc nơi đây nói cho ta biết, khi ngươi giết nhi tử ta, cũng là truy kích như vậy."
Giọng nói lạnh lùng, truyền ra dưới đáy biển.
Lọt vào tai Hứa Thanh, không kịp bị hắn khống chế đã tự mình biến mất, trở thành quyền uy bị xóa bỏ, tác động lên thân thể hắn.
Khiến cho vết rạn nứt trên thân thể hắn lại một lần nữa bị mở rộng, cảm giác sắp sụp đổ cũng ngày càng mãnh liệt.
Thời khắc nguy cấp, đột nhiên từ trong cơ thể Hứa Thanh truyền ra ánh sáng chói mắt, hóa thành mặt trời, trong quang mang rực rỡ này, tất cả ánh sáng cấp tốc hội tụ, trở thành một đạo.
Vượt xa tốc độ trước đó, như ánh sáng lướt qua, đột nhiên vọt đi.
Trong nháy mắt, không thấy tung tích.
“Tiên quang?”
Bóng dáng Phù Tà xuất hiện ở nơi Hứa Thanh vừa biến mất, gã ngưng nhìn phương xa sau đó lắc đầu.
"Nhưng vẫn ở trong phạm vi của ta."
"Bất quá, những nhân quả mà tên nhân tộc này liên lụy đến, thực sự hơi nhiều..."
"Lại có nhiều vận mệnh mông lung cuốn động theo hắn, khiến ta có cảm giác nếu chém giết hắn xong, đại họa sẽ giáng xuống."
Phía trước Phù Tà, cái kéo khổng lồ và cổ kính lại xuất hiện, cắt đứt từng sợi tơ tỏa ra từ trên người Hứa Thanh mà mắt gã thấy được.
Trong đó có mấy sợi, vào lúc cắt đứt thì cái kéo truyền ra âm thanh cạch cạch, bản thân càng thêm cổ kính, thậm chí còn xuất hiện vết rỉ sét.
Hiển nhiên cắt đứt những sợi tơ này, đối với cái kéo huyền diệu khủng bố này mà nói, cũng phải gánh chịu giá đắt.
"Nhưng tương tự, ta có thể cảm nhận được, nếu quyền hành của ta có thể xóa bỏ hắn, vậy thì... uy thế của quyên hành cũng sẽ như đại bổ."
"Còn có nhục thân của hắn... Khó trách nhi tử của ta vì thế mà vong."
"Nhân quả như vậy, huyết nhục như vậy, cơ duyên như vậy... Như phủ đầy gai độc, cần từ từ lột bỏ mới có thể thưởng thức."
"Quá trình này không thể vội vàng, đặc biệt là có một số sợi không thể thô bạo cắt đứt, cần xử lý đặc biệt."
Phù Tà như có suy nghĩ, bước đi như thợ săn, dùng toàn bộ uy áp bao phủ trên người con mồi.
Cách nơi đó mấy vạn dặm, thân ảnh Hứa Thanh vừa xuất hiện, uy áp Chúa Tể phía sau đã ầm ầm giáng xuống.
Hứa Thanh nghiến răng, lần nữa ánh sáng lấp lánh, độn đi bằng ánh sáng.
Thần thông độn quang này là vận dụng từ Huyền Dương Tiên Quang, triển khai pháp thuật này có thể khiến tốc độ đạt cực hạn, nhưng lại cần hai đạo mới có thể.
Nhưng tiên quang của Hứa Thanh chỉ có một đạo, vốn không đủ để hắn triển khai thần thông này.
Cho nên hắn đã chọn thiêu đốt hồn tỉ của mình, mượn hồn quang tán ra khi hồn ti bị thiêu đốt để thay thế tiên quang, miễn cưỡng thi triển độn quang.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ, cũng không thể kiên trì quá lâu.
Mà sau năm sáu lần, dù là trên mặt biển hay dưới đáy biển, Hứa Thanh trong từng lần thê thảm, như luôn bị bao phủ trong thiên la địa võng.
Không thể trốn thoát, không thể truyên tin.
Hơn nữa kỳ quái hơn chính là Hứa Thanh cảm thấy sự tồn tại của mình, dường như cũng đều đang bị xóa bỏ.
Bởi vì hải thú dường như không thể nhận ra hắn, mà trên mặt biển hắn trông thấy đảo của dị tộc, cũng trông thấy thuyền bè, thậm chí còn trông thấy đệ tử của Thất Huyết Đồng.
Nhưng... bọn họ đều không có chút cảm ứng nào với hắn.
Thậm chí có một lần Hứa Thanh xuất hiện trên một chiếc thuyền của Thất Huyết Đồng, rõ ràng đứng ở đó nhưng tựa hồ không cùng một không gian.
Lẫn nhau xuyên qua, như vô hình.
Một màn như thế khiến đáy lòng Hứa Thanh càng thêm âm trầm, cho đến giờ khắc này xuất hiện ở đáy biển, thần sắc hắn đã vô cùng tiều tụy, cảm giác suy yếu cũng như vậy.
Nhưng hắn vẫn nghiến răng, tiếp tục xông ra.
Mà hồn ti của hắn sau mấy lần triển khai, cũng từ năm ngàn vạn giảm xuống chỉ còn một nửa.
Nhưng cho dù như vậy vẫn không thoát khỏi phạm vi của đối phương, lúc lần nữa xuất hiện, trong đáy biển phía sau hắn, uy áp Chúa Tể lại lập tức bao phủ. May mà... Hứa Thanh cũng đã đến đích của mình.
Phía trước đáy biển của hắn truyền đến tiếng ầm vang, đó là âm thanh bước chân hạ xuống.
Âm thanh đó không để ý đến quyền hành xóa bỏ, đang đến gần.
Uy áp khủng bố và khí tức đáng sợ, càng điên cuồng lan tràn ở đáy biển này, khiến ánh mắt Phù Tà ở phía sau Hứa Thanh theo đó hạ xuống.
"Lại là long xa cùng thi hài nô bộc của Thái tử Hoàng Thiên thần tộc, khó trách trước đó không nằm trong cảm tri của ta, cho đến khi ánh mắt nhìn tới mới có chút nhận ra."
"Thái tử Hoàng Thiên thần tộc...
"Trong tộc từng ghi chép, vị Thái tử này vào niên đại cổ xưa từng được cho phép hóa thân thành mặt trời, cùng muội muội hóa thành mặt trăng, luân phiên chiếu sáng ngày đêm Vọng Cổ."
"Cho đến khi Thượng Hoang đến, huynh muội đều vẫn lạc."
"Nô bộc của y cũng vẫn lạc, hóa thành thi hài...'
"Long xa cùng thi hài này, chính là đường sinh cơ mà ngươi đang tìm kiếm sao?"
Phù Tà bình tĩnh lên tiếng.
Hứa Thanh không đáp một lời, trong thoáng chốc cảm tri được long xa, đôi mắt hắn lộ ra vẻ cuồng loạn, thân thể lảo đảo, cùng lúc đó hỏa diễm màu đen xuất hiện, trong khoảnh khắc bốn phía hóa thành biển lửa.
Toàn thân hắn hóa thành Kim Ô khổng lồ.
Móng vuốt nắm chặt bàn tay đứt của nhạc sư, vội vã lao về phía long xa và người khổng lồ.
Hứa Thanh đang đánh cược.
Hắn cược Kim Ô của mình đồng nguyên với long xa, cược sự xuất hiện của bàn tay đứt có thể khiến nhân quả càng liên quan, cược... việc hắn đến gần, sẽ không gặp quá nhiều ngăn trở.
Vào lúc này bàn tay đứt cũng mở mắt ra, ngón tay khẽ động, âm điệu Thiên Lai Nghênh Nguyệt quanh quẩn vang lên.