Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2029 - Chương 2211: Quyền Hành Chúa Tể (2)

Chương 2211: Quyền hành Chúa Tể (2) Chương 2211: Quyền hành Chúa Tể (2)Chương 2211: Quyền hành Chúa Tể (2)

Chuong 2211: Quyen hanh Chua Te (2)

Ảnh Tử kêu rên, Thần Đăng vỡ vụn.

Ánh trăng vỡ vụn, Âm quyền ảm đạm.

Cửu Lê cũng tốt, Đại Huyên Thiên Giáp cũng được, tất cả thủ đoạn đều mất đi hiệu quả.

Ngón tay nọ dường như không thể tránh né, trực tiếp nhấn vào trên người Hứa Thanh.

Âm!

Hết thảy cản trở của hắn đều mất đi tác dụng, hết thảy thần thông pháp thuật của hắn cũng theo đó vỡ vụn.

Toàn bộ hình như đều không có ý nghĩa.

Lực lượng bài sơn đảo hải cùng uy thế hủy diệt quét sạch, lấy thế dễ như trở bàn tay oanh kích tất cả của bộ phận của Hứa Thanh, muốn xé rách linh hồn, phá tan thân thể của hắn. Muốn khiến hắn hình thần câu diệt!

Toàn thân Hứa Thanh nổ vang, thân thể bị gió bạo quét ngang bỗng nhiên cuốn ngược lại.

Nhưng không có tan vỡi

Một màn này khiến cho trong mắt Phù Tà lộ ra một tia quang mang kỳ lạ.

"Thì ra là thế."

Mà Hứa Thanh chỗ đó, mặc dù thân thể không bị tan vỡ dưới một ngón tay của Chúa Tể, nhưng lại phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.

Thân thể càng xuất hiện nhiều khe hở, từng sợi tiên ngân tràn ra từ trong khe hở như là máu tươi dung nhập vào trong nước biển.

Những khe hở đó không phải do một ngón tay Chúa Tể làm vỡ ra, mà vốn đã tôn tại ở trên người Hứa Thanh, đó là dấu vết máu thịt Thần Linh Tàn Diện do tiên ngân khâu lại.

Cũng là chỗ phong ấn trên người Hứa Thanh.

Mặc dù một ngón tay của Chúa Tể không cách nào toái diệt nhục thể của hắn, nhưng... khiến cho thân thể dùng tiên ngân chắp vá lại xuất hiện dấu hiệu chia lìa.

Cuối cùng thì thân thể của hắn, vốn vẫn chưa hoàn toàn dung hợp.

Đây cũng là lý do tại sao Thất gia báo cho Hứa Thanh biết, bây giờ trình độ phòng hộ của thân thể hắn ở phía dưới Chúa Tể.

Bây giờ thân thể vỡ vụn đau nhức kịch liệt, như gió bạo bộc phát trong đầu, xé rách cảm giác của hắn, phá hủy suy nghĩ của hắn.

Khiến cho thân thể Hứa Thanh run rẩy, đau khổ không cách nào hình dung lan tràn khắp người.

Nhưng càng làm cho hai mắt của hắn đỏ thẫm là cảm nhận cơn xé rách trên linh hồn.

Thời khắc này một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt bốc lên.

Nhưng mà cả đời Hứa Thanh đã trải qua không ít lần sinh tử, hắn cũng không xa lạ gì tình huống hiện tại, cũng hiểu được càng là thời điểm thế này lại càng phải tỉnh táo.

Vì vậy hắn cố nén tàn phá đến từ thân cùng hồn, nghiến răng bộc phát Âm quyền, cả người dung nhập vào trong âm thanh cấp tốc đi xa.

"Rời khỏi nơi đây, nghĩ biện pháp truyền âm với bên ngoài!"

Nhưng Chúa Tể đích thân tới, dù Hứa Thanh cường hãn đi chăng nữa cũng có giới hạn, bây giờ mặc dù dung nhập trong âm thanh bỏ chạy, nhưng theo ánh mắt Phù Tà nhìn tới... .

Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong miệng Phù Tà.

"Xóa đi."

Đây là lực lượng quyền hành của Phù Tài Nháy mắt hai chữ đó ra khỏi miệng gã, hết thảy âm trong phạm vi ngàn dặm lập tức tan biến, đây không phải bị đoạt, cũng không phải bị nắm trong tay, mà là xóa đi!

Xóa đi toàn bộ âm, để cho nó không tồn tại.

Mà âm không tồn tại, thân ảnh hòa hợp với âm nếu không đi ra, như vậy đồng dạng cũng sẽ bị xóa đi.

Vì vậy trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Hứa Thanh buộc phải hiển lộ ra từ trong âm thanh.

Ngay nháy mắt xuất hiện, một đại thủ màu đỏ bao phủ phía trên Hứa Thanh.

Bàn tay này có bảy ngón tay và toàn bộ màu đỏ, mỗi một ngón tay đều có năm đốt xương, thoạt nhìn rất quỷ dị, đồng thời lại giống như đến từ Hoàng Tuyền.

Bây giờ sau khi xuất hiện, lập tức che đậy trời của Hứa Thanh, chiếm cứ thế giới của hắn, chụp về phía hắn. Không đợi nó hạ xuống, uy ap dấy lên đã khiến cho trên người Hứa Thanh xuất hiện thêm càng nhiều khe hở hơn nữa, thật giống như bị thiên địa trấn áp.

Tiên ngân như máu lần nữa chảy xuôi, thân thể muốn phá thành mảnh nhỏ, còn có linh hồn bị nghiên ép suy yếu, khiến cho cảm giác sinh tử đã thành sóng lớn ngập trời.

Muốn bao phủ toàn bộ.

Trong miệng Hứa Thanh phun ra máu tươi, mắt càng thêm đỏ thẫm.

Nguy cơ ngay trước mắt, hắn lộ ra vẻ mặt quyết đoán, không chút do dự giơ hai tay lên, bỗng nhiên vung về bốn phía.

Chấn động tự bạo động trời lập tức dựng lên trong ngàn dặm.

Chiến trường Minh vực ngàn dặm này là Hứa Thanh bố trí nhắm vào long xa và người khổng lồ, hắn đã bố trí rất nhiều thân nguyên tại đây, có thể giúp thần quyền của hắn phát huy tốt hơn ở nơi này. Bây giờ theo chấn động tự bạo khuếch tán, trong chớp mắt Minh vực ngàn dặm im lặng bộc phát.

Rất nhiêu nơi được hắn bố trí thần nguyên đã thành từng điểm nổ tung, trọn vẹn mấy trăm điểm đồng loạt tan vỡ, mỗi một lần bạo khai thì uy lực sẽ tăng thêm một phần.

Cuối cùng sau khi toàn bộ phát nổ, tạo thành phong bạo kinh thế, lấy Hứa Thanh làm trung tâm quét ngang lên phía trên.

Thẳng đến bàn tay to lớn đang bao phủ đến!

Mặc dù toàn bộ quá trình bởi vì quyền hành xóa đi tồn tại, cho nên từ đầu đến cuối đều không có tiếng động, nhưng ánh sáng Tử Nguyệt lập lòe bên trong cơn bão, còn có lực lượng Độc Cấm, khiến cho phong bạo ngàn dặm như được gia trì, uy lực càng lớn hơn.

Cuối cùng càng lúc càng lớn, như thần sơn dưới đáy biển bộc phát, cuốn động nghịch thiên, hung hăng va chạm tới bàn tay Chúa Te đang chộp tới.

Bàn tay Chúa Tể dừng lại giữa không trung.

Phong bạo chống đối

Nhưng Chúa Tể sánh như thần linh, mặc dù cơn bão tap nọ mênh mông, nhưng cũng chỉ có thể khiến cho nó khẽ ngừng mà thôi.

Cuối cùng vẫn là hạ xuống bên dưới.

Oanh kích đáy biển.

Phạm vi bình nguyên ngàn dặm đáy biển lập tức vỡ vụn, lõm thành một cái hố sâu thật lớn.

Nhưng hai cỗ lực lượng đụng chạm, trên trình độ nhất định đã thoáng hóa giải uy lực của quyền hành xóa đi, khiến cho âm thanh yếu ớt truyền ra.

Ngay từ đầu còn nhẹ nhỏ, nhưng trong thời gian ngắn bỗng nhiên khuếch tán.

Hứa Thanh muốn chính là chút âm thanh tràn ra này!

Hầu như nháy mắt âm thanh truyền ra, than anh trong thuong cua han da muon nhờ cơ hội hòa hợp âm thanh di xa.

Máu tươi phun ra trong nước biển.

Tiên ngân chảy xuôi trong hư vô.

Nơi âm thanh đi qua là một mảnh ngân quang đỏ.

Mà trong âm thanh, ý thức của Hứa Thanh dần dân mơ hồ, thần niệm tán loạn, nhưng vẫn toàn lực bỏ chạy.

Phương hướng di tới, là chỗ long xa đang đi đến đây mà hắn cảm nhận được từ trong tối tăm!

Cùng lúc đó, một khắc Hứa Thanh đang trong nguy cơ sinh tử, bên ngoài Thánh Lan đại vực, bên trong đại vực Y tộc, Nhị Ngưu đang nằm ngáy o o cùng với đống quần áo đủ mọi màu sắc...

Xung quanh y là đủ loại quân áo nữ tử tum tụm lại.

Hiển nhiên y rất được hoan nghênh ở Y tộc, cũng có rất nhiều bạn tốt có thể... ngủ cùng nhau. Như cái bao tay nọ bây giờ đang nằm trên lồng ngực của y, ngón tay đang vuốt ve từng vòng cho đến trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Nhị Ngưu bỗng nhiên chấn động chợt mở mắt ra.

Y thức tỉnh cũng khiến cho quần áo bốn phía nhao nhao tỉnh lại, cùng nhau trôi lơ lửng xung quanh y, bao tay cũng tương tự như vậy, khoa tay múa chân ra mấy thủ thế trước mặt Nhị Ngưu, giống như đang hỏi Nhị Ngưu làm sao thế.

Nhị Ngưu gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ mê hoặc.

"Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng."

"Trong mộng, hình như Tiểu Thanh muốn nói gì đó..."

"Giấc mộng này thật kỳ quái."

Nhị Ngưu thì thào, đám quần áo nghe nói xong riêng phân mình phấp phới, giống như đang trấn an y.

"Các ngươi nói cũng đúng, có thể là trong khoảng thời gian này ta quá mệt mỏi, các ngươi vẫn phải xoa bóp cho ta nữa nhé?"

Nhị Ngưu liếm liếm bờ môi.

"Được rồi, thế thì lại ngủ thêm chút vậy, các ngươi tiếp tục xoa bóp cho ta đi."

Nói xong Nhị Ngưu hưng phấn nằm xuống.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo y lại bỗng nhiên ngồi dậy.

"Không được, ta vẫn nên quay về Nam Hoàng Châu một chuyến, cứ cảm giác giống như đã có chuyện gì xảy ra vậy."

"Nếu các ngươi không nỡ bỏ ta, vậy cùng đi với ta thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment