Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2032 - Chương 2214: Biên Giới Thời Gian (2)

Chương 2214: Biên giới thời gian (2) Chương 2214: Biên giới thời gian (2)Chương 2214: Biên giới thời gian (2)

Chương 2214: Biên giới thời gian (2)

Thời gian, từ từ trôi qua.

Cấm Hải, sóng biển nhấp nhô.

Mặt biển đen kịt, mênh mông bát ngát, so với bình thường không có gì khác biệt.

Dù là các tộc quân trên đảo hay thuyền bè trên biển, vạn vật chúng sinh, tất cả như thường.

Tu hành thì tu hành, săn bắn thì săn bắn, âm thanh nhộn nhịp cũng vang vọng trong hoàng hôn của nhiều hòn đảo.

Chỉ có ánh tà dương chiếu xuống, từ từ tan biến trong sóng biển đen.

Bầu trời dần u ám.

Màn đêm đang kéo đến.

Không ai phát hiện, cũng không ai cảm ứng được, ngay lúc này trên Cấm Hải, một cuộc truy sát kịch liệt vẫn đang tiếp diễn. Tất cả dấu vết, đều bị xóa sạch.

Quyền hành xóa sạch của Phù Tà, có thể khiến cho các tu sĩ tu vi không bằng gã không thể cảm ứng được chút nào.

Mà năm đó vị tùy tùng của Huyền U Cổ Hoàng, người khai lập Tà Sinh thánh địa, tu vi vị ấy đạt tới Đại Đế đỉnh phong, lưu lại chí bảo là một cái kéo... Đó là tộc khí của Tà Sinh thánh địa, liên quan đến quyền hành.

Vốn là do lão tổ nắm giữ, nhưng trăm năm trước vì Phù Tà bế quan đột phá cảnh giới Chúa Tể, cho nên được lão tổ ban tặng, trăm năm qua lơ lửng trên đỉnh đầu của gã, giúp gã cắt đứt những vận rủi gây thất bại khi đột phá.

Đồng thời, ý nghĩa lớn hơn của nó là để Phù Tà lĩnh ngộ, từ đó đạt được quyền hành xóa bỏ đặc hữu của Chúa Tể trong tộc bọn họ.

Vào thời khắc Phù Tà thành công, dưới sự gia trì của bảo kéo, lực lượng xóa bỏ đạt đến cực hạn. Cho dù cảm ứng của Đại Đế khó bị cắt đứt, nhưng tạm thời xóa bỏ trong thời gian ngắn thì bảo vật này có thể làm được.

Phạm vi càng là vô tận.

Vì thế, khiến cho Hứa Thanh trước đó rõ ràng xuất hiện trước mặt người khác, lại không ai phát giác, rõ ràng ở cùng một thời không, lại nhưng biến thành vô hình.

Hiện tại, cũng là như thế.

Mà cuộc truy sát này, từ đầu đến cuối vẫn lặng lẽ không tiếng động.

Cho đến khi hoàng hôn hoàn toàn bị che lấp bởi bóng đêm, số lượng hồn tỉ trong cơ thể Hứa Thanh chỉ còn lại hơn ba trăm vạn.

Hắn đã dốc hết tất cả, nhưng truyền âm vẫn vô hiệu.

Tựa hồ cả thiên địa đều nằm trong phạm vi của Phù Tà, mà rõ ràng Hứa Thanh biết điêu này là không thể, nhưng cảm giác đó lại theo bóng đêm đến, theo hy vọng dần tắt, chiếm lĩnh tất cả.

"Chỉ còn lại lần quang độn cuối cùng... ..

Trong bóng đêm, trên mặt biển cách Hải Ngao tộc không xa, sắc mặt Hứa Thanh tái nhợt, giờ khắc này dù là thân thể hay linh hồn của hắn đều đã đến cực hạn.

Nhưng tâm hắn, vẫn bình tĩnh.

Cho dù bị Chúa Tể truy sát, cho dù nguy cơ sinh tử, nhưng những lần đối diện tử vong tương tự như thế, kiếp này hắn đã trải qua mấy lần rồi.

Lần này tuy nguy hiểm hơn, nhưng càng như vậy lại càng không thể để cảm xúc tiêu cực chi phối nhận thức.

Cho nên Hứa Thanh hít sâu một hơi, nhân tính trên đoạn đường chạy trốn này dần ảm diệt, khiến cho thần tính với lý trí tuyệt đối, hoàn toàn dâng lên trong cơ thể.

Đôi mắt hắn càng thêm thâm thúy, quay đầu nhìn về phía sau. Lý trí phân tích hiện lên trong đầu, hắn biết cho dù người khổng lồ kéo long xa có thể ảnh hưởng đến Chúa Tể, nhưng khả năng cũng không ngăn cản được bao lâu.

Dù sao, người khổng lồ hay là Hủ Nguyệt, thực tế đều là vật chết.

"Mà sở dĩ gã mặc kệ ta chạy trốn, rất có thể là hành vi cố ý."

"Dường như là dùng phương thức đó, để tiến thêm một bước xóa bỏ sự tồn tại của ta."

"Nhìn lại bây giờ, gã đã thành công phần lớn."

Hứa Thanh nhìn thoáng qua một con hải thú, nó đang chậm rãi bơi trong nước biển phía dưới hắn.

Trước kia, loại hải thú này từ xa cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh sẽ run rẩy bỏ chạy, nhưng hiện tại lại như không hê phát giác chút nào.

"Han là do nhân quả trên người ta khiến gã kiêng dè, cho nên không lựa chọn trực tiếp giết ngay."

"Tiếp tục trốn chạy, đã vô nghĩa."

Hứa Thanh bình tĩnh suy ngẫm.

Vâ quyên hành của đối phương, Hứa Thanh không thể toàn tri nên khó mà phân tích ra chân tướng và nguyên lý, chỉ có thể lợi dụng manh mối đã biết để phán đoán hành vi.

Cho nên sau vài hơi thở, ánh mắt Hứa Thanh nhìn xuống đáy biển.

"Gã cần thời gian để xóa bỏ ta, mà ta cũng cần thời gian để bên ngoài gián tiếp cảm nhận sự biến mất của ta."

"Nhưng về lý thuyết, thời gian của gã sẽ nhanh hơn."

"Cho nên điều ta cần làm bây giờ, là làm chậm thời gian của gã, từ đó tăng thêm thời gian của ta... Vậy thì, có một nơi rất thích hợp."

Hứa Thanh lạnh lùng cảm tri một chút hồn ti còn sót lại trong cơ thể, không chút do dự, tựa như không phải của mình mà trực tiếp thiêu đốt.

Đổi lấy lần quang độn cuối cùng, thân ảnh hắn nháy mắt biến mất.

Giây phút hiện thân đã ở trong lòng biển sâu, nơi ấy là một rãnh biển.

Nhưng thương thế liên tục cho đến lúc này, đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Hứa Thanh.

Thân thể hắn tán loạn ra, vô số huyết nhục dường như muốn tứ tán, may mà có tiên ngân và phong ấn như sợi tơ kéo lại thân thể.

Nhưng khi nhìn lại, giờ phút này Hứa Thanh đã không còn hình người.

Linh hồn của hắn, cũng đang vỡ vụn.

Cho dù ý thức được lý trí thần tính chống đỡ, vẫn lâm vào hôn mê.

Bất quá trước khi hôn mê, hắn đã hạ một đạo pháp chỉ cho Thần Đằng trong cơ thể.

Cho nên trong chớp mắt hắn mất đi tư duy, Thần Đằng bay ra cuốn lấy thân thể của hắn rồi thẳng hướng rãnh biển, nhanh chóng chui vào bong bóng khí, bay về phía tòa tháp tàn phá.

Nửa nén nhang sau, trên rãnh biển, thân ảnh Phù Tà từ hư vô bước ra, gã ngưng nhìn nơi này, trong mắt lộ ra quang mang kỳ di.

"Đây là chỗ dựa cuối cùng của tên nhóc này?"

Phù Tà nhẹ giọng nói, bước đi một bước liền xuất hiện bên ngoài bong bóng khí, muốn bước vào.

Sự bài xích của bong bóng khí đột nhiên bùng phát, âm ầm cuồn cuộn về phía Phù Tà.

Sau hơn mười bước thì Phù Tà dừng chân, nhìn tòa tháp tàn phá cách mình chỉ vài chục bước qua bong bóng khí, lông mày gã từ từ nhíu lại.

Gã không thể tiếp tục tiến lên.
Bình Luận (0)
Comment