Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2033 - Chương 2215: Cấm Hải Nổi Gió (1)

Chương 2215: Cấm Hải nổi gió (1) Chương 2215: Cấm Hải nổi gió (1)Chương 2215: Cấm Hải nổi gió (1)

Chuong 2215: Cam Hai noi gi0 (1)

Đêm khuya, Cấm Hải vốn đã đen kịt, càng lúc càng thâm sâu.

Nhìn bằng mắt thường, phạm vi có thể nhìn thấy không đến nửa thước, hư không xung quanh giống như bị một cái miệng lớn âm u thôn phe.

Đưa tay, khó thấy được năm ngón.

Nhiệt độ cũng là như thế.

Theo bóng đêm buông xuống, gió biển băng hàn gào thét giữa trời biển, thổi về hướng bắc.

Gió này rất lạnh, mang theo mùi tanh, còn có một cảm giác mục nát giống như một lão nhân bệnh tật quấn thân, giãy giụa phun ra từng luồng khí tức tử vong dưới ánh nến tàn.

Cùng bị cuốn lên với khí tức này, còn có tiếng động nức nở đến từ hải thú.

Vang vọng trong bóng đêm. Tràn ngập vẻ thần bí, chấn động tâm thân.

Mà ở dưới biển, mạch nước ngầm cũng giống như vậy.

So với ban ngày thì càng lớn hơn, mạnh hơn, cuốn động bát phương.

Ở trên, chúng nó sẽ hình thành sóng biển thật lớn, ở dưới thì hóa thành từng vòng xoáy bàng bạc, du tẩu đại địa.

Vô số năm qua, mỗi đêm khuya buông xuống, đáy biển đều như thế.

Không ai biết được những vòng xoáy này vì sao lại hình thành, chỉ là biết được dường như đó là quy luật tự nhiên của Cấm Hải.

Vòng đi vòng lại, chưa bao giờ gián đoạn.

Giờ phút này theo một vòng xoáy quét ngang một khu vực đáy biển, trong nước bùn lan tràn lộ ra từng rãnh biển dài hẹp như vết thương.

Ở chỗ sâu một rãnh biển, dưới bùn có một bong bóng khí thật lớn.

Trong bong bóng khí tôn tại một tòa tháp tàn phá.

Bên ngoài tòa tháp có Thân Đăng quấn quanh, tâm tình căng thẳng và địch ý chập chờn khóa chặt ngoại giới.

Mà ở trong tháp... có một bộ thi hài vô cùng thê thảm.

Như bị người ta phân thây, nằm ở nơi đó.

Nhưng có vẻ như thanh đao phân thây cũng không sắc bén, cho nên máu thịt của thi hài không bị chém đứt hoàn toàn, giữa chúng tôn tại rất nhiều sợi tơ màu bạc, miễn cưỡng kết nối.

Theo thời gian trôi qua, trong sự co rút của những sợi tơ bạc, máu thịt tách ra chậm rãi co lại, còn có ánh sáng màu tím yếu ớt, như đang chữa trị.

Cho đến mấy ngày sau...

Huyết nhục thân thể thi hài hoàn toàn co lại cùng nhau, cuối cùng hiện ra hình người, bất quá trên đó lít nha lít nhít vết nứt, vẫn còn nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng cũng may có sinh cơ từ trên thân thể này tản ra, giống như trở về từ Minh giới.

Hai mắt khép kín cũng châm chậm mở ra, lộ ra ánh mắt suy yếu nhưng lại vô cùng băng lãnh.

"Thân ở nơi đây, vẫn còn sống, điều này nói rõ quyết đoán cuối cùng của ta là chính xác."

"Chúa Tể của Tà Sinh thánh địa kia không thể bước vào bong bóng khí do tháp này hình thành.”

"Trên thời gian, ta đã lần nữa đoạt lại biên giới.'

Trong lòng Hứa Thanh bình tĩnh, vẻ mặt cũng là như thế.

Giờ khắc này hắn vẫn bảo trì thần tính, lấy lý trí cực hạn để bình tĩnh phán đoán tất cả mọi chuyện.

Càng tản ra thần tri mỏng manh, lan tràn ngoài tháp, sau khi xác minh phân tích của mình thì hắn chậm rãi ngồi dậy.

Quá trình ngồi dậy, thân thể và linh hôn Hứa Thanh đau nhức kịch liệt, cơn đau đủ để cho một người bình thường đau đến phát cuồng thậm chí ngất đi.

Nhưng Hứa Thanh ở trạng thái thần tính tựa như không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ là động tác hơi chậm chạp, sau hơn hai mươi hơi thở mới hoàn toàn ngồi dậy.

Sau đó lấy ra máu của Tàn Diện chậm rãi nuốt vào, hai mắt khép kín bắt đầu đả tọa.

Hắn muốn thương thế của mình nhanh chóng khôi phục, để cho tu vi của mình trở về đỉnh phong.

Đồng thời mượn dùng ưu thế thời gian mình đoạt được, chờ đợi cứu viện bên ngoài.

Mà giờ khắc này bên ngoài tàn tháp, bên ngoài bong bóng khí, Phù Tà mặt không biểu tình, cũng đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Trên đỉnh đầu gã lơ lửng một cái kéo đầy vết rỉ sét, lấp lánh ánh sáng hơi mờ, đồng thời cũng có uy áp khủng bố mà cổ xưa nội liễm lưu chuyển.

Tạo thành một cỗ lực lượng có thể che đậy hết thảy cảm ứng ngoại giới, xóa đi tất cả vết tích khu vực bản thân, khiến cho tất cả mọi thứ nhìn thấy đều đang hư hóa.

Mà bản thân cái kéo này cũng đang hư hóa.

"Phòng hộ này, quả thực không tâm thường.'

"Chỉ có Thánh Thiên Thần Đăng, mới có thể khiến người ta không ngại mà bố trí lớp đó."

Phù Tà nhìn bong bóng khí phía trước, trong lòng thì thào.

Ba ngày qua gã đã dùng rất nhiều cách, cố gắng bước vào bong bóng khí nhưng đều thất bại. Nếu như cố xông vào, nhiều nhất đi đến hai mươi bước thì không cách nào tiếp tục, lực bài xích đã đạt đến cực hạn mà gã có thể tiếp nhận.

"Nhưng muốn phá vỡ, cũng không phải không có cách, chỉ cần lấy quyền hành Chúa Tể của ta đi mài mòn từng chút, nhưng tốn thời gian hơi lâu, cần trăm ngày mới được.'

"Còn có một phương pháp, có thể trong nháy mắt mở ra, đó chính là vận dụng lực lượng bản nguyên của cái kéo."

Phù Tà trầm ngâm.

Sử dụng lực lượng bản nguyên của kéo sẽ tăng tốc độ tiêu hao của cây kéo này, khiến cho nó hư hóa nghiêm trọng hơn, cho đến khi hoàn toàn biến mất, trở thành một bộ phận của đại đạo.

Loại tiêu hao đó, thuộc dạng tổn hao mà gã không thể nào tiếp nhận.

Mà quan trọng nhất là, lúc trước gã truy sát Hứa Thanh, có rất nhiều sợi dây nhân quả khiến gã kiêng ky không dám trực tiếp cắt đứt, cho nên từ sớm đã vận dụng bản nguyên của cái kéo, tựa như lấy uy thế của Đại Đế đỉnh phong để che chắn trong thời gian ngắn.

Nếu bây giờ lại sử dụng, có lẽ cái kéo sẽ hoàn toàn hư hóa rồi tan biến, dung nhập vào đại đạo, không còn bị gã khống chế nữa.

Tới lúc đó, tất cả che đậy đối với những nhân quả đáng sợ kia cũng đều sẽ biến mất trong nháy mắt.

"Sợ là trong khoảnh khắc, sẽ có cường giả giáng lâm nơi đây."

"Mà ta luyện hóa thân thể người này, cũng cần thời gian, không kịp..."

Phù Tà suy tư, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tàn tháp trong bong bóng khí, dần dần lộ ra vẻ kỳ dị.

"Từ bỏ, có phần không cam lòng."

"Đây chính là huyết nhục Tàn Diện... Thân thể này của hắn, sợ là cả thế gian chỉ có một!" "Phối hợp với tiên ngân trong truyền thuyết, tất cả những thứ ấy tạo thành nhục thân, tuy có đại nhân quả, nhưng..."

"Đây là cơ hội để thành tựu Hạ Tiên thậm chí là tâng thứ cao hơn!"
Bình Luận (0)
Comment