Chương 2216: Cấm Hải nổi gió (2)
Chương 2216: Cấm Hải nổi gió (2)Chương 2216: Cấm Hải nổi gió (2)
Chuong 2216: Cam Hai noi gi0 (2)
"Một khi ta có được, chỉ cần ẩn nap một đoạn thời gian, chờ Hư Tinh thánh địa buông xuống, đến lúc đó, mặc dù vị đại nhân kia cũng sẽ muốn đạt được, nhưng nhất định gã không muốn liên lụy nhân quả với Thượng Hoang, cho nên tỷ lệ đại khái là cho phép ta khống chế..."
"Dưới sự che chở của gã, những nhân quả của kẻ này chỉ cần giơ tay là có thể diệt. Mà ta cũng có thể nhất phi trùng thiên trong Tà Sinh thánh địa!”
Phù Tà nheo mắt, sau khi im lặng thì trong lòng quyết đoán.
"Như vậy... Chỉ có thể dùng phương pháp thứ ba, mặc dù tồn tại hung hiểm, dẫu sớm sống chiều chết cũng đáng giá, cơ duyên hóa sinh cũng có khả năng."
Nghĩ tới đây Phù Tà khép kín hai mắt, trong nháy mắt toàn thân gã rung động, tiếp theo từng sợi tơ máu thịt từ trong thân thể gã tràn ra, nhanh chóng lan tràn ve bong bóng khí phía trước.
Số lượng dày đặc, có vẻ không dưới ngàn vạn.
Rất nhanh, những tơ máu này bao phủ bong bóng khí, hoàn toàn bao trùm vào bên trong, kéo động từng chút một.
Phải kéo hắn vào trong cơ thể, chậm rãi đồng hóal
Quá trình này, vẻ mặt Phù Tà cực kỳ ngưng trọng, trọng điểm của gã không phải là kéo vào, mà là đưa đến chỗ bảo vật của Đại Đế trên đỉnh đầu, cảnh giác tất cả cảm giác của chính mình và Hứa Thanh.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Một ngày sau.
Nam Hoàng Châu, trong bến cảng Thất Huyết Đồng, Nhị sư tỷ ngồi trong lầu các của Đệ Thất Phong, đang xử lý sự vụ tông môn.
Trong khoảng thời gian này, theo Tà Sinh thánh địa giáng lâm cùng với tiếp xúc đối ngoại, toàn bộ thế cục Cấm Hải ở vào trạng thái ngoài lỏng trong chặt.
Đối với Thất Huyết Đồng, cho dù là Nam Hoàng Châu hay là trong Thánh Lan đại vực, các tông môn được xem là thế lực đỉnh cấp mà nói, sự vụ cũng lập tức nhiều hơn.
Mà Hứa Thanh ra ngoài lịch luyện, Nhị Ngưu càng lưu luyến dị tộc không trở về, ve phần lão Tam... chu du đại lục, tâm hoa vấn liễu, chẳng biết đi đâu.
Sư tôn bế quan, lão tổ thì đang phát xuân lần thứ hai...
Vì vậy trong Thất Huyết Đồng, thế hệ này chỉ có nàng có thể xử lý sự vụ.
Những phong khác mặc dù cũng phụ tá, nhưng hiển nhiên đều lấy Đệ Thất Phong làm chủ.
Cho nên mỗi ngày Nhị sư tỷ đều bận rộn.
Mắt thấy kiều thê như vậy, Hoàng Nham rất là đau lòng. Cho nên một mực bầu bạn bên cạnh, mặt mũi tràn đầy vẻ lấy lòng.
Khi thì xoa bóp vai cho sư tỷ, khi thì ngồi xổm xuống đấm bóp chân, khi thì lấy hoa quả trên bàn ra, cẩn thận bóc vỏ sau đó ôn nhu đặt ở khóe miệng của Nhị sư ty.
Có thể nói chăm sóc cẩn thận, đồng thời cũng mở miệng chửi bới người khác.
"Trân Nhị Ngưu kia, lúc đầu ta nhìn y cũng không phải là thứ tốt, hiện tại càng lưu luyến Y tộc không trở về, làm hại sư tỷ ngươi bận rộn như vậy, y đáng chết!"
"Còn có lão Tam, cùng một đức hạnh với Nhị Ngưu, sớm muộn gì cũng gục chết trên bụng nữ nhân!"
"Vâ phần A Thanh..."
Hoàng Nham đang muốn nói tiếp, Nhị sư tỷ ngẩng đầu nhìn y một cái.
Hoàng Nham vội vàng ho khan một tiếng, y biết lão bà này không giỏi ăn nói, cũng không giỏi biểu đạt, nhưng trên thực tế tình cảm đối với nhất mạch sư tôn là cực sâu.
Vì thế vội vàng sửa lại lời nói.
"Nhị Ngưu cũng được, lão Tam cũng tạm, A Thanh tốt nhất... Nói tới, đã vài ngày cũng không liên hệ với hắn."
Hoàng Nham đang nói, bỗng nhiên ngọc giản truyền âm rung động.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Không chỉ có y, mà bên Nhị sư tỷ cũng như thế.
Hai người đồng thời lấy ra, sau khi ngưng thần thì ngẩng đầu nhìn nhau.
Người truyên âm cho bọn họ là Nhị Ngưu.
Bởi vì khoảng cách giữa Y tộc và Nam Hoàng Châu quá xa, cho nên tin tức Nhị Ngưu truyên âm chuyển qua nhiều quận, cuối cùng thông qua truyền âm trận của Nghênh Hoàng Châu, lúc này mới truyền đến Nam Hoàng Châu.
"Gần đây trong lòng ta không hiểu sao lại bất an, luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó đã xảy ra, lão Nhị, còn có nhị muội phu, tiểu A Thanh ở chỗ các ngươi sao, còn tốt không? Ta không liên lạc được với hắn!"
Nhị sư tỷ lập tức truyền âm cho Hứa Thanh.
Sau khi không có kết quả, nàng truyền âm hỏi thăm lão tổ Huyết Luyện Tử.
Nàng nhớ rõ lần liên hệ cuối cùng với Hứa Thanh là để Hứa Thanh đi tới chỗ lão tổ.
Rất nhanh lão tổ truyền tin tức về, Nhị sư tỷ sau khi xem xong, thần sắc nhất thời nghiêm nghị nhìn vê phía Hoàng Nham.
"Lão Tứ truy tìm sinh vật thần tính, bây giờ hoàn toàn không có tin tức!"
Hoàng Nham ngáp một cái, trấn an cười cười.
"Không sao không sao, đáy biển có rất nhiều nơi bị vặn vẹo, không truyền âm được cũng là chuyện bình thường. Mà đối với tiểu tử kia, giết sinh vật thần tính không có nguy hiểm gì, hơn nữa ta để lại một cái lông vũ ở chỗ hắn, một khi có nguy hiểm không thể chống cự, hắn sẽ báo cho ta biết."
"Nếu ngươi lo lắng, ta đi tìm là được".
Hoàng Nham nói xong cảm ứng lông vũ của mình.
Nhưng tiếp theo hai mắt của y đột nhiên trợn to, có ngọn lửa bốc lên trong mắt, cảm ứng của lông vũ... biến mất.
Nhưng sau khi nhìn Nhị sư tỷ ở một bên, phát hiện được tâm tình đối phương dao động, Hoàng Nham ra vẻ thoải mái cười cười.
"Không sao, tìm được rồi, tiểu tử kia gặp một con hải thú sắp nhen nhóm Thần Hỏa, ta đi xử lý một chút."
Nói xong, đi ra ngoài.
"Hoàng Nham."
Nhị sư tỷ bỗng nhiên mở miệng.
Hoàng Nham dừng bước, quay đầu cười ha hả nhìn ái thê. "Mang lão Tứ về đây."
Nhị sư tỷ nhẹ giọng nói.
"Yên tâm.”
Hoàng Nham cười ha ha, vẻ mặt nhẹ nhõm bước ra phía ngoài một bước, đưa lưng về phía Nhị sư tỷ, lại lộ ra vẻ ngưng trọng, trong phút chốc biến mất vô ảnh.
Trên Cấm Hải, ở một khu vực mà từ Thất Huyết Đồng sẽ không nhìn thấy tới, mây đen cuồn cuộn che phủ mặt trời, khiến cho Cấm Hải vốn màu đen lại bị bao phủ trong bóng tối.
Tia chớp ầm am âm vạch phá chân trời, một thân ảnh khổng lồ như phượng hoàng lại tựa như ưng gào thét bay về phương xa.
Thân thể màu nâu giống như nham thạch, lông vũ như từng đoàn hỏa diễm thiêu đốt.
Những nơi đi qua, như có thiên hỏa giáng lâm.
Chính là Viêm Hoàng. "Có một vị đại năng nào đó, ngăn cách cảm ứng của tai"