Chương 2225: Phù Tà sụp đổ (2)
Chương 2225: Phù Tà sụp đổ (2)Chương 2225: Phù Tà sụp đổ (2)
Chương 2225: Phù Tà sụp đổ (2) Ngày đầu tiên, hết thảy bình thường. Ngày hôm sau. .. .. Phù Tà biến thành
cát sỏi đang cẩn thận dịch chuyển bỗng đột nhiên đình trệ, gã nghe được một bài ca dao.
"Mười dặm cát ahhh tìm lại tìm, trăm dặm trạch ahhh kiếm lại kiếm, ngàn dặm mộ ahhh chạy ahhh chạy, vạn dặm trúc ahhh đã tìm đến, Phù Tà Phù Tà ngươi đang ở đâu ta muốn ở đó đợi ngươi."
Ca dao quỷ dị, ngữ điệu lành lạnh, rơi vào trong lòng Phù Tà đã thành sóng dữ động trời.
Bởi vì trong đó lại điểm ra tên của gãi
Sau một khắc theo ca dao vang vọng, toàn bộ sa mạc rung động, vô số cát sỏi treo trên bầu trời, hội tụ ra từng bàn tay cát nhỏ bé, giống như thảo nguyên chập chờn ở đó.
Âm thanh ca dao rõ ràng truyền ra từ bên trên mỗi một viên cát sỏi. Trong lúc vang vọng cùng chập chờn, một cỗ cảm giác rất rất đáng sợ bỗng nhiên phủ xuống trong lòng Phù Tà thần sắc đang đại biến.
Sau đó hóa thành nguy cơ sinh tử mãnh liệt.
Hô hấp của Phù Tà dồn dập, thân biến thành cát sỏi không chút chan chờ tự bạo non nửa, hình thành càng nhiều đạo huyết rơi vào trên cái kéo hiện ra.
Rặc rặc một tiếng.
Cắt bỏ nhân quả bản thân, cắt bỏ dấu vết của chính mình, càng là cắt bỏ thời gian, thậm chí còn vận dụng bản nguyên của cái kéo.
Nháy mắt tiếp theo, trong cảm giác của Phù Tà, hết thảy bốn phía cũng bắt đầu mơ hồ, khi mọi thứ lại rõ ràng, gã đã rời khỏi khu vực sa mạc, dựa vào lực lượng bản nguyên của cái kéo cưỡng ép dịch chuyển, xuất hiện trong ao đầm một mảnh khu vực không biết.
Vừa mới hiện thân, gã không nhịn được phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Không đợi máu tươi rơi xuống, gã lập tức giơ tay lên bắt lấy máu tươi xóa đi.
Gã không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Vẻ hoảng sợ trong mắt cực kỳ rõ ràng.
"Đó là Thần Linh cấp độ gì..... Chỉ thiếu chút nữa là sẽ toàn tri về tal!"
Phù Tà hô hấp dồn dập, một đường đi tới, tình huống gặp phải càng ngày càng hung hiểm, cũng càng ngày càng quỷ dị, dù gã có tu vi Chúa Tể nhưng vẫn cảm nhận được một tia sinh tử.
Mà giờ khắc này không đợi gã thấy rõ bốn phía, nội tâm vốn đang gợn sóng bỗng nhiên lần nữa cuộn trào.
Bởi vì... nước và bùn trong ao đầm của mảnh khu vực không biết này đang chấn động, cây khô bốn phía đang lay động, côn trùng bên trong nước bùn đang vặn vẹo.
Dường như vạn vật có ý chí.
Tuy ý chí đó không nhiều lắm, dường như chỉ có bản năng, nhưng bản năng lại là..... tìm kiếm gã, tìm kiếm Hứa Thanh.
Vì vậy trong nhận thức của Phù Tà, cảm giác nguy hiểm lại một lần bộc phát.
Gã không kịp suy tư, chỉ có thể lần nữa kích phát nguyên lực của cái kéo, thân ảnh lập tức bị cắt bỏ, tan biến vô tung.
Sau mấy lần dịch chuyển nhiều khu vực, vết rách trên cái kéo càng lúc càng nhiều, thể xác và tinh thần của Phù Tà cũng càng dân càng mệt mỏi, rốt cuộc xuất hiện ở trên một chỗ núi trọc giống như phần mộ.
Đến nơi đây, cái loại cảm giác tim đập nhanh mới chậm rãi tiêu tán.
Nhưng tim của gã giống như đại địa bị mặt trời nướng cháy, khô nứt vô cùng, bị lo lắng bao phủ.
Vào lúc này thân niệm của Hứa Thanh cũng truyền đến. "Thời gian của ngươi không còn nhiều lắm."
"Câm miệng!" Lần này sau khi trải qua đông đảo hung hiểm, Phù Tà rốt cuộc không nhịn được đáp lại một câu.
Tuy chỉ là hai chữ, nhưng ánh mắt Hứa Thanh trong tàn tháp bỗng nhiên lập lòe tinh mang.
Hắn đã nhận được đáp án.
"Xem ra thời gian của ngươi... Thật sự không còn nhiều lắm."
Sắc mặt Phù Tà âm trầm, chặt đứt thân niệm Hứa Thanh, đáy lòng bốc lên sát niệm.
"Vậy nhìn xem ta luyện hóa Hứa Thanh trước hay là bị các ngươi tìm được trước
Nói xong gã muốn rời khỏi ngọn núi, nhưng vào lúc này phía chân trời nơi đây đột nhiên xuất hiện vô cùng vô tận mây mù.
Mây mù như biển đang cuồn cuộn bay về nơi đây.
Càng có thể mơ hồ thấy được một hài nhi thật lớn đang bò thật nhanh bên trong mây mù.
Mênh mông thiên uy phủ đến, nương theo đó là âm thanh hài nhi khóc nỉ non cùng với tiếng kêu gọi phụ thân.
Cùng với phẫn nộ mà đến.
Âm thanh vang vọng, quy tắc run rẩy, pháp tắc nằm rạp xuống.
Phù Tà trợn to mắt la thất thanh.
“Thiên Đạo!"
Trong lúc hít sâu, cái kéo trôi nổi trên đỉnh đầu Phù Tà bị gã thôi phát lần nữa, hình thành lực lượng ngăn cách chợt cắt bỏ, âm thanh ken két truyên ra từ trên cái kéo.
Một lần cắt bỏ khe hở càng tăng thêm nữa, thoạt nhìn thấy mà giật mình, đồng thời thân ảnh Phù Tà cũng theo đó tan biến.
Lúc xuất hiện gã đã hoàn toàn đã bị mất phương hướng, chỉ có thể dựa vào bản năng cùng trực giác một đường bay nhanh, trong lúc nhiều lần nghe thấy tiếng hài nhi khóc nỉ non, nhiều lân cảm thụ khí tức Thần Linh, mỗi một lần đều bị gã bất chấp đau lòng sử dụng lực lượng cái kéo.
Đồng thời lần lượt phun ra đạo huyết.
Cho đến một đường bỏ chạy tới ngày thứ tám, gã đã mỏi mệt đến cực hạn, đi tới một chỗ khu vực.
Nơi đây không có thân niệm cường giả, không có tiếng hài nhi khóc nỉ non, cũng không Thần Linh lẩm bẩm, có. .... Chỉ là một mảnh rừng trúc vạn dặm.
Rừng trúc màu dol
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, rừng trúc như biển đỏ, trong lúc lay động truyền đến không phải âm thanh lá cây giao thoa, mà dường như gió thổi trên sa mạc cuốn lên tiếng cát sỏi sàn sạt.
Nương theo âm thanh đó còn có bài đồng dao để cho nội tâm Phù Tà tan vỡ. "Mười dặm cát ahhh tìm lại tìm, trăm dặm trạch ahhh kiếm lại kiếm, ngàn dặm phần mộ ahhh chạy ahhh chạy, vạn dặm trúc ahhh đã tìm đến, Phù Tà Phù Tà ngươi đang ở đâu, ta muốn ở đây đợi ngươi đến."
Bài đồng dao này như thiên lôi đánh vào trái tim Phù Tà, đồng thời từ biển trúc đi tới một vị Thần.
Màn trời bởi vì Thần đến, chiếu lên ánh sáng màu đỏ.
Đại địa bởi vì Thân xuất hiện, tràn ra sương đỏ.
Thời gian bởi vì Thần phủ xuống, nhuộm thành hồng hà.
Hết thảy sắc đỏ từ trời từ đất từ thời gian đến, hội tụ thành một kiện áo bào màu dol
Đi tới là một nam tử trung niên tuấn mỹ, tóc dài tung bay, mỗi một sợi tóc đều chảy xuôi tia sáng, toàn thân tràn ra thân uy có thể để cho nhật nguyệt mất đi ánh sáng rực rỡ. Thần này tên là Ngọc Lưu Trần!
Thần từng bước đi đến trước mặt Phù Tà toàn thân run rẩy, khẽ cười một tiếng.
"Phù Tà Phù Tà ngươi đang ở đâu, ta muốn ở đây đợi ngươi đến."
Trong đầu Phù Tà hoàn toàn nổ vang, đã mất đi hết thảy sức phản kháng, vào thời khắc này ngay cả suy nghĩ cũng đều dừng lại.
Chỉ có khúc đồng dao không ngừng vang vọng trong đầu, xác minh toàn bộ đoạn đường gã đã đi qua.
Cùng lúc đó trong vô tận hư vô, có một cái y trượng do rất nhiêu người bùn tạo thành, vác một tòa điện thờ đi bên trong thời gian, phương hướng đi tới chính là chỗ biển rừng Ngọc Lưu Trần.
Thân ảnh Nhị Ngưu ở trong đám người bùn, lắc lư Thần Đằng cảm giác phương hướng.
"Không có tác dụng đâu Ngưu Nhị, không cần dày vò mảnh dây leo của ngươi nữa, ta đã biết được vị trí của Hứa Thanh rồi." Âm thanh lười biếng truyền ra từ trong điện thờ.