Chuong 2227: Than Linh ke chuyen xua (2)
Chuong 2227: Than Linh ke chuyen xua (2)Chuong 2227: Than Linh ke chuyen xua (2)
Chuong 2227: Than Linh ke chuyện xưa (2)
Nhưng rất nhanh Hứa Thanh lại hít sâu, thu hồi ánh mắt, nhìn qua Ngọc Lưu Trân phía trước, đứng dậy chắp tay khom người, lần nữa cúi đầu.
"Đa tạ tiền bối!"
Ngọc Lưu Trần nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngược lại cũng không cần cám ơn ta, nguyên nhân ta tới đây chính là hiếu kỳ."
Hứa Thanh do dự, chuyển động suy nghĩ, hắn có chút không rõ đối phương hiếu kỳ cái gì.
"Ta hiếu kỳ người dùng máu thịt Thượng Hoang tạo thành là cái trạng thái gì, trước ngươi chưa bao giờ xuất hiện việc này.'
Ngọc Lưu Trần nhìn qua Hứa Thanh.
"Cho nên ta đã đến."
"Mà trên thực tế, coi như là ta không tới, người cứu ngươi cũng sắp tới rồi."
"Cho nên là ngươi không cần cám ơn ta, ta cũng không muốn sinh ra nhân quả cùng ngươi."
Hứa Thanh tram mặc, nhìn qua đài trúc, trừ mình cùng Ngọc Lưu Trần ra, nhiều hơn ba chiếc ly.
"Nhưng mà phải nói sự tình lần này của ngươi rất thú vị... .
Ngọc Lưu Trần nở nụ cười, giơ tay vung tới Phù Tà đang ngốc trệ.
Thân thể Phù Tà run lên, khôi phục cảm giác và hành động, hai con ngươi co rút lại, hoảng sợ và kinh hoàng cũng theo đó trở về.
Làm xong những thứ này, Ngọc Lưu Trân mới ung dung nói tiếp.
"Mặc dù cái kéo của Phù Tà không tệ, nhưng. ....... không trốn thoát được ánh mắt của ta, lại làm sao có thể chạy thoát khỏi ánh mắt của vị Nữ Đế nhân tộc các ngươi chứ, huống chi, sư tôn ngươi từ đầu đến cuối cũng không có truyền ra bất kỳ âm thanh gì."
"Nhưng ngươi khả năng không biet. . . . . những ngày ngươi mất tích, nhân tộc và Viêm Nguyệt cùng nhau truyền ra pháp chỉ, thanh thế vô cùng to lớn, hoàn thành một lần liên kết hoàn mỹ, khiến cho đông giới Vọng Cổ thống nhất ý chí."
"Chấn nhiếp khu vực khác, cũng chấn nhiếp Thánh địa phủ xuống đông giới các ngươi.'
"Đồng thời lấy lý do là vì tìm ngươi, hợp lý an bài binh lực cùng bố cục chiến lược, có nhiều chỗ bố trí...... Coi như là ta cũng có chút nhìn không rõ."
Ngọc Lưu Trần tán thưởng.
Hứa Thanh nghe được ý Ngọc Lưu Trần che giấu, thở dài.
Vâê phần Phù Tà, sau khi nghe được những thứ này, hô hấp rõ ràng càng thêm đồn dập.
"Ta nghĩ bước tiếp theo của Nữ Đế nhân tộc các ngươi, hẳn Ia. . . . . Lấy chuyện của ngươi làm lý do, lấy ngăn chặn sự tình cùng loại phát sinh thể hiện ra uy hiếp, sau đó vừa hợp lý lại bá đạo xua tán toàn bộ Thánh địa đông giới đi.'
"Thủ đoạn như thế, chỉ cần phải trả giá thật nhỏ có thể sơ bộ quét sạch đông giới, khó trách Chấp Kiếm lựa chọn thành toàn cho Nữ Đế."
Ngọc Lưu Trân nheo mắt lại, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Chính là khổ ngươi thôi!!! Đoạn đường này khó khăn trắc trở, quả nhiên Thần Linh đều là vô tình, thảm thảm thảm."
Hứa Thanh bất đắc dĩ nhìn Ngọc Lưu Trần.
"Những lời này của tiên bối, ý nghĩa sâu xa...
Ngọc Lưu Trần nghe vậy vui vẻ nở nụ cười, lão cố ý muốn châm ngòi ly gián, không vì cái gì khác, chỉ vì thú vị, rảnh rỗi nói cho vui.
Nhưng rất nhanh lại không cười được. Hứa Thanh rất nghiêm túc mở miệng.
"Nhưng mà tiền bối, bố cục của vãn bối không có nhỏ như vậy. ..... Nếu như thật sự đúng như lời tiền bối nói, vậy ta càng tin tưởng sư tôn ta cũng đã chú ý tất cả."
"Liệu có khi nào, tiền bối xuất hiện cũng nằm trong dự liệu của sư tôn ta không?”
Hứa Thanh nhìn qua Ngọc Lưu Trần, nhẹ nhàng nói.
Ngọc Lưu Trần trừng mắt, lời của Hứa Thanh để cho lão cảm thấy không còn thú vị như trước nữa, vì vậy như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, trong mắt Phù Tà hiện lên điên cuồng, chớp lấy thời cơ thân thể bỗng nhiên oanh một tiếng, bộc phát toàn bộ tu vi cùng khí tức, không tiếc đại giới, không tiếc đạo huyết, không tiếc hết thảy dùng tốc độ cao nhất rút lui.
Cái kéo Đại Đế cũng bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, nhanh chóng cắt thang va phfa ban than.
Rac rac một tiếng giống như cắt đứt hư vô.
Thân thể Phù Tà bỗng nhiên tan biến.
Hứa Thanh lạnh mắt nhìn đi, Ngọc Lưu Trân một bên không thèm liếc mắt nhìn, nhàn nhạt mở miệng.
"Tiểu tử, ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa."
“Trong chuyện xưa có một tu sĩ gọi là Phù Tà, gã đi qua mười dặm cát, đi qua trăm dặm trạch, đi qua ngàn dặm phần mộ, đi đến vạn dặm rừng, sau đó lạc đường, lại dựa vào vận khí dịch chuyển trở về, sau cùng vì đáp tạ, gã quyết định bạo một chút, nổ ra một đóa hoa, tiếp đó uống một ly trà của ta."
Ngọc Lưu Trân vừa mới nói xong, hư vô chỗ Phù Tà vừa tan biến vặn vẹo, thân ảnh Phù Tà tàn phá vả lại càng thêm suy yếu, thậm chí tu vi đều muốn tan vỡ lần nữa hiển lộ.
Một khắc hiện thân, Phù Tà nhìn qua cảnh cùng người tựa như không có bất kỳ biến hóa nào, vẻ mặt hoảng sợ càng đậm, kinh hoảng lần nữa ngập trời.
Gã đã cắt đứt nhân quả ở nơi đây, không tiếc tuôn ra nguyên lực của cái kéo đổi lấy dịch chuyển.
Cuối cùng mới chạy thoát khỏi, trải qua đông đảo sinh tử, đi qua vô số khu vực, cho đến khi. .... lại trở về nơi đây.
Gã run rẩy nhìn Ngọc Lưu Trần, thân thể lập tức nổ vang một tiếng, không chút do dự lại lựa chọn tự bạo, nổ như một đóa hoa tựa như lời Ngọc Lưu Trần kể.
Đây là cách duy nhất gã có thể nghĩ đến để thoát khỏi bây giờ.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khi gã thanh tỉnh, một màn trước mắt không phải cảnh tượng mà gã nghĩ đến, phía trước vẫn là rừng trúc, vẫn là Hứa Thanh và Ngọc Lưu Trần.
Gã không có thức tỉnh ở địa điểm dự định, mà vẫn tỉnh lại ở nơi đây. "Uống trà đi" Ngọc Lưu Trần nhàn nhạt mở miệng.
Phù Tà ngẩn ngơ nhìn qua chén trà trước mặt, run rẩy cầm lấy, trong tuyệt vọng và đắng chát uống một hớp.
Cùng lúc đó, chân trời nơi xa đột nhiên biến thành màu xám, tựa như hóa thành nước bùn lan tràn bát phương, một đội ngũ do vô số tượng đất tạo thành vác một tòa điện thờ đi tới nơi đây.
Trong đội ngũ, Nhị Ngưu vẻ mặt phấn khởi tràn đầy vui sướng, phất tay về phía Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh, đại sư huynh đến rồi!"