Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2046 - Chương 2228: Hiện Tại, Ta Là Thợ Săn (1)

Chương 2228: Hiện tại, ta là thợ săn (1) Chương 2228: Hiện tại, ta là thợ săn (1)Chương 2228: Hiện tại, ta là thợ săn (1)

Chương 2228: Hiện tại, ta là thợ săn (1)

Nhìn tượng đất cùng với điện thờ phía chân trời, Hứa Thanh lập tức biết rõ là ai tới.

Mà thân ảnh của Nhị Ngưu, cũng làm cho cảm giác mỏi mệt khi bị luyện hóa cùng với đuổi giết đoạn đường này của Hứa Thanh tiêu tán một chút.

Trong nháy mắt tiếp theo, đội tượng lơ lửng trên bầu trời.

Nhị Ngưu trong đội ngũ vô cùng phấn chấn bước nhanh tới, hạ xuống phía sau Hứa Thanh, giơ tay lên một quyền vỗ vào trên bờ vai Hứa Thanh, một cỗ lực lượng nhu hòa tản ra, lan tràn toàn thân Hứa Thanh.

Phát giác được cơ thể Hứa Thanh suy yếu, cùng với thân thể có dấu vết nhiều lần tan vỡ, Nhị Ngưu biểu hiện ra không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu về phía Hứa Thanh và cười ha ha. "Tiểu sư đệ, lúc trốn chạy để khỏi chết có đặc biệt nhớ tới ta hay không?”

"Có phải là cuộc sống không có ta, ngươi ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên, đặc biệt không thích ứng, ngay cả tu luyện cũng không tư không vị, cứ cảm giác bên trong sinh mệnh thiếu khuyết gì đó đúng không."

"Bị ta đoán trúng rồi chứ gì, ha ha, ngươi cũng không cân thẹn thùng, không sao cả, cứ can đảm thừa nhận đi."

Nhị Ngưu đắc ý, nhưng cũng không quên nịnh hót Ngọc Lưu Trần, vì vậy sau khi nói xong, y khom người cúi đầu về phía Ngọc Lưu Trần, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt.

"Vị tiên bối ngọc thụ lâm phong tiêu sái tự nhiên, phong độ nhẹ nhàng khí vũ hiên ngang, uy áp tứ hải ngạo nghễ cao thượng, nhất định chính là Ngọc Lưu Trần tiền bối có thể để cho Thần Linh cúng bái, để cho thiên địa mất ánh sáng rực rỡ, để cho tinh không cũng bị làm cho lập lòe trong truyền thuyết rồi, tiểu bối Trân Nhị Ngưu bái kiến tiền bối!"

Ngọc Lưu Trần ngồi uống trà, ánh mắt quét qua trên thân Nhị Ngư, trừng mắt, lộ ra một tia hứng thú.

"Hứa Thanh, đại sư huynh của ngươi đúng là rất ra sức, sự tình ngươi mất tích chính y là người đầu tiên phát hiện, truyền ra ngọc giản trải rộng hơn phân nửa đông giới Vọng Cổ."

Nhìn đại sư huynh trước mắt, nghe lời của Ngọc Lưu Trần, trên mặt Hứa Thanh lần đầu lộ ra nụ cười trong suốt thời gian vừa qua.

Đang muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, điện thờ giữa không trung lập lòe, có gió thổi tới hơi dấy nắp điện thờ lên, lộ ra một bức tượng Nê Hồ Ly được cung phụng bên trong.

Tượng Nê Hồ Ly lúc trước còn như một vật chết, nhưng trong chớp mắt tựu như hoạt hóa xuất hiện sắc thái, ngay sau đó sống lại, trở thành một thiếu phụ thiên kiều bá mi. Đi xuống điện thờ, bước tới phía rừng trúc.

Theo nàng cất bước, hai ngọn núi' lay động qua lại tạo thành từng trận sóng cả, cái eo giống như hồ lô càng là nhỏ vô cùng, phối hợp phân mông nhấch lên khiến người ta theo bản năng hít sâu, tim đập rộn lên.

Có thể nói hoàn mỹ.

Nhất là lớp vải mỏng màu đỏ nửa che nửa đậy toàn thân của nàng, giống như có thể tùy thời trượt xuống.

Mà làn da óng ánh, dáng người có lồi có lõm trong lúc lay động, khiến người ta hiện lên cảm giác muốn âu yếm, giống như có thể mọc rể nảy mầm trong lòng người khác.

Bây giờ phủ xuống rừng trúc, xuất hiện ở cạnh người Hứa Thanh, giọng nói lười biếng lại quyến rũ truyên khắp bốn phương.

"Đệ đệ thối, vậy mà lại lén lút đưa nguyên dương cho người khác, nguyên bản tỷ tỷ cũng không muốn tới cứu ngươi."

Câu này vừa ra, Hứa Thanh cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể kiên trì bái kiến.

"Bái kiến tiền bối."

Nê Hồ Ly hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp quét qua trên người Hứa Thanh, lộ ra một tia thoả mãn.

"Nhưng mà Ngưu Nhi nói cũng không sai, ngươi thay đổi thân thể, tương đương với nguyên dương lại khôi phục.'

Nhị Ngưu bên đó nghe vậy ho khan một tiếng, vỗ ngực.

"Tất nhiên, ta lừa gạt ai cũng không thể lừa gạt ngài được, huống hồ sau khi thay đổi thân thể, tiểu sư đệ của ta tuyệt đối còn nhiệt liệt hơn so với trước, ngài xem thân thể này, tuyệt đối bùng nổ, nhìn khí huyết xem, đủ để thiêu đốt thiên địa."

Nói xong còn trừng mắt nhìn vê phía Hứa Thanh. Hứa Thanh tram mặc, lời của đội trưởng khiến hắn có cảm giác là lạ.

"Mà thôi mà thôi, tỷ tỷ cũng không so đo cùng với người." Nê Hồ Ly tựa hồ nghe được động tâm không thôi, ánh mắt quyến rũ đảo qua trên người Hứa Thanh, đôi mắt đẹp khẽ đảo lại bản năng liếm liếm bờ môi.

"Lang lơ."

Ngọc Lưu Trần nhàn nhạt mở miệng.

Tinh Thần ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý tới lời của Thần, mà quay đầu nhìn Phù Tà bên kia.

Một khắc nhìn tới, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng như nhìn người chết vậy.

"Chính là thứ dơ bẩn không biết sống chết nhà ngươi, muốn mưu đồ thân thể Hứa Thanh?”

Nhị Ngưu cũng quay đầu, trong mắt tràn ngập sát cơ, một mảnh âm lãnh.

Những người khác có bao nhiêu sát ý đối với Phù Tà thì Nhị Ngưu không rõ, nhưng y biết rõ bây giờ ý muốn giết chết Phù Tà của mình mãnh liệt tột cùng.

Lúc trước thoạt nhìn y giống như nhẹ nhõm, đắc ý nói chuyện với Hứa Thanh, là vì hòa hoãn mỏi mệt một đường hung hiểm của Hứa Thanh.

Trên thực tế đoạn đường này, đội trưởng lo lắng cả đời này ít có.

Nhất là sau khi phát hiện Hứa Thanh suy yếu cùng với dấu vết thân thể tan vỡ nhiều lần, nội tâm của y sớm đã bốc lên căm giận ngút trời, không chỉ là tức giận đối với Phù Tà, mà còn có cả đối với Nữ Đế.

"Lão tử không phải một người có bố cục, cho nên... Để cho một việc nguyên bản không khó khăn trắc trở biến thành như vậy, chuyện này, lão tử nhớ kỹ!"

Nhị Ngưu hừ lạnh trong lòng, ánh mắt nhìn qua Phù Tà càng nhiều sát ý.

Thân thể Phù Tà run rẩy, nội tâm sớm đã sụp xuống, hắn nhìn ra nữ nhân vừa đến cũng là Thần Linh, vả lại... Trên người còn có một tia khí tức Thần Đài.

Đó là dấu hiệu Vô Hạ đỉnh phong.

Tất cả mọi thứ khiến cho gã tuyệt vọng vô cùng, gã biết mình trốn không thoát, giờ phút này gã chỉ muốn mau chóng tử vong, đó là sinh cơ duy nhất của gã.

Tự bạo như trước đó không có bất kỳ tác dụng nào.

"Chỉ có bị những Thần Linh khác chém giết, dùng việc này trảm đoạn... -"

Nghĩ tới đây, tuyệt vọng trong lòng gã hóa thành điên cuồng, trên người âm am bộc phát khí tức, một bước tiến thẳng về phía Hứa Thanh, nhìn như ra tay thực ra là đang tự tìm chết.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, không có né tránh, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Phù Tà vọt tới.

Trong nháy mắt tiếp theo, tay Tỉnh Thần nhẹ nhàng chạm một cái vào mi tâm Phù Tà. Trong tiếng nổ vang, Phù Tà bốc lên tu vi lập tức tan vỡ, thân thể run lên cả người như quả khí cầu nén khí, trực tiếp khô quắt lại, bất kể khí tức hay là thân thể cũng đều suy yếu tột cùng.

Nhưng không có tử vong.

Mà lời của Tinh Thân cũng làm cho gã vốn đã nhụt chí lại càng thêm run ray.

"Bởi vì thứ xuất hiện ở đây không phải là tất cả của ngươi, cho nên ngươi muốn vẫn lạc sớm chút đúng không."

Tỉnh Thần nhàn nhạt mở miệng nói ra chân tướng.

Người xuất hiện ở đây đích thực không phải là toàn bộ của Phù Tà, chỉ là một phân thân của gã.

Sau khi phát hiện ra những tuyến nhân quả của Hứa Thanh, làm sao Phù Tà có thể không có chuẩn bị, vì phòng ngừa cuối cùng thất bại dẫn đến tử vong, trong quá trình gã đuổi giết Hứa Thanh, đã triển khai tiên thuật lưu lại bên trong tộc quần. Tiên thuật này rất là quỷ dị, nguyên lý là khắc in ra trí nhớ của mình, giống như đưa hạt giống ẩn nấp vào trong cơ thể của những sinh mệnh khác.

Sau khi kích hoạt điều kiện thức tỉnh, phần ký ức đó sẽ bộc phát, như mở ra luân hồi, khiến cho sinh mệnh bị ký ức của gã chiếm cứ biến thành một gã mới!

Dựa theo kế hoạch của gã, nếu như mình chuyến này thuận lợi, như vậy tự nhiên không cần khởi động tiên thuật đó, nhưng nếu không thuận lợi... Sau khi lấy tử vong làm điều kiện khởi động, mặc dù gã vẫn lạc, thế nhưng từ trình độ nào đó lại phục sinh.

Chỉ là trước mắt dù gã muốn khởi động tiên thuật, nhưng bây giờ tử vong cũng là một việc xa xỉ.
Bình Luận (0)
Comment