Chương 2229: Hiện tại, ta là thợ săn (2)
Chương 2229: Hiện tại, ta là thợ săn (2)Chương 2229: Hiện tại, ta là thợ săn (2)
Chương 2229: Hiện tại, ta là thợ săn (2)
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo, đi về phía Phù Tà bị Tinh Viêm thượng thần trấn áp không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Một khắc tới gần, Phù Tà miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn qua Hứa Thanh, nhìn qua tên nhân tộc bị chính mình một đường truy sát, thiếu chút nữa sẽ luyện hóa được, gã cố gắng cử động khóe miệng, lộ ra vẻ mặt khinh miệt, trong mắt còn tràn ra sát ý.
Ga không nói gì, những hàm nghĩa đã lộ ra từ trên vẻ mặt.
Ý của gã là, nếu không phải có người giúp ngươi, ngươi sớm đã trở thành một bộ phận của ta, ngươi... Cái gì cũng không phải.
Hứa Thanh nhìn hiểu vẻ mặt của gã, cũng biết đối phương làm như thế là vẫn còn muốn chất. Vì vậy sau khi đến gần và thu hồi túi trữ vật của đối phương, Hứa Thanh giơ tay phải lên, một con dao găm xuất hiện, trực tiếp đâm thẳng vào trên người Phù Tà.
Nháy mắt xuyên thấu máu tươi chảy xuôi, Hứa Thanh mặt không cảm xúc rút dao găm ra, lần nữa đâm xuống.
Tổng cộng đâm tám dao.
Từ khi trông thấy Phù Tà cho đến hôm nay, thời gian trôi qua chín ngày.
Nhưng hắn chỉ đâm tám dao.
Sau đó trong khi toàn thân Phù Tà chảy đầy máu tươi hơi thở mong manh, cái bóng dưới chân Hứa Thanh nháy mắt lan tràn bao trùm Phù Tà.
Dưới thần niệm của Hứa Thanh, Tiểu Ảnh lập tức mở miệng rộng thôn phệ bóng của Phù Tà.
Đồng thời Thần Đằng cũng chui ra từ trên người Hứa Thanh, mở ra cái miệng dữ tợn phóng tới Phù Tà, chui vào cơ thể qua vết thương sau đó điên cuồng cắn Xé.
Trong chớp mắt, thân thể Phù Tà chấn động, đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung khiến cho trong mắt gã tràn ngập tơ máu, trong miệng truyên ra âm thanh ồ ồ, đó là âm thanh cố nén không kêu rên phát ra.
Gã muốn cầu chết.
Nhưng bước chân tử vong có chút chậm chạp.
Dưới thân xác bị kịch liệt đau nhức tra tấn giày vò, Hứa Thanh giơ tay phải lên, đặt vào thiên linh Phù Tà, bắt đầu... Luyện hồn!
Hồn ti của hắn đã hầu như không còn, cần phải bổ sung.
Linh hồn của Chúa Te dĩ nhiên là chất bổ dưỡng thích hợp nhất.
Vì vậy trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Phù Tà bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, tan vỡ và luyện hóa đến từ linh hồn dẫn đến đau đớn vượt ra khỏi thân thể. Gã bản năng muốn phản kháng, nhưng uy áp đến từ Tinh Viêm thượng thần nghiền nát hết thảy chống cự của gã.
Chỉ có thể như thịt cá mặc kệ Hứa Thanh luyện hóa.
Giống như lúc trước gã muốn luyện hóa Hứa Thanh.
Tất cả đang đảo nghịch.
Theo thời gian trôi qua, theo Hứa Thanh liên tục luyện hóa, theo hồn ti lại hình thành, vô biên vô hạn đau nhức bốc lên khiến cho Phù Tà không cách nào đình chỉ, bộ mặt vặn vẹo, trong miệng truyền ra tiếng kêu rên thê lương vang vọng bát phương.
Nghe tiếng kêu rên, biểu cảm Hứa Thanh bình tĩnh như trước, cho đến khi số lượng hồn ti bản thân toàn bộ khôi phục đạt đến bão hòa, hắn nhìn về phía Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu tự nhiên hiểu ý của Hứa Thanh, vì vậy liếm liếm bờ môi cất bước đi tới, tương tự giơ tay lên ấn vào Phù Tà dang run ray.
Trong chớp mắt, sau lưng Nhị Ngưu xuất hiện hư ảnh Thiên Cẩu tham lam cùng sát ý, chợt nuốt một cái.
Tiếng kêu rên của Phù Tà lập tức càng thêm thê thảm.
Một nén nhang sau, linh hồn Phù Tà đã tan vỡ phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại một tia, khiến cho sinh mệnh của gã thủy chung không có tản đi.
Mà một cái linh hôn Chúa Tể, không phải Hứa Thanh và Nhị Ngưu bây giờ có thể dung nạp, bên trong quá trình này cân Tinh Viêm thượng thần giúp một chút, đưa bộ phận bọn họ tạm thời không cách nào thôn phệ tạo thành từng khỏa hồn châu.
Hồn châu óng ánh rực rỡ, bất luận xuất ra một viên nào cũng đều có thể khiến cho tu sĩ điên cuồng.
Đó là hồn châu do hồn của Chúa Tể luyện ra, giá trị phi phàm.
Mà Hứa Thanh vẫn còn chưa có kết thúc báo thù, bây giờ luyện hồn xong, trong mắt hắn lóe lên hàn mang, Huyền Dương Tiên Quang trong người am am bộc phát, hình thành mặt trời bay lên trên không, đồng thời trong đó huyễn hóa ra Kim Ô, phun ra luyện vạn linh chi hỏa về phía Phù Tà.
Lửa này phối hợp với Tiên Quang, hình thành uy thế kinh khủng nháy mắt bao phủ thân thể Phù Tà.
Cuối cùng Kim Ô trực tiếp nuốt cả thân thể Phù Tà lẫn hỏa diễm, liên tục đốt cháy trong người, liên tục luyện hóa.
Mục đích của Hứa Thanh là muốn nhìn xem có thể xóa đi quyền hành của Phù Tà hay không, cuối cùng luyện hóa ra.
Mà theo thân thể Phù Tà bị nuốt, bây giờ trên mặt đất chỉ còn lại một cái kéo tàn phá.
Hứa Thanh giơ tay lên thu hồi cái kéo, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.
Nếu như ngươi muốn luyện hóa ta, như vậy ta cũng đồng dạng muốn luyện hóa hết thảy của ngươi.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh quay người cúi đầu với Ngọc Lưu Trần cùng với Tinh Thần.
Ngọc Lưu Trần đặt chén trà xuống, chú ý đến trên người Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi thiếu nợ ta một cái nhân tình, chờ ngươi xử lý xong những chuyện này, ta sẽ đi tìm ngươi."
Nói xong thân ảnh của lão mơ hồ, dần dần tan biến cùng rừng trúc vạn dặm bốn phía.
Sau khi lão rời đi, hết thảy mọi thứ bốn phía đều có chỗ cải biến, trở thành... Một mảnh sa mạc mênh mông.
Về phần Tinh Viêm thượng thân, nhìn chỗ Phù Tà tan biến một cái và khẽ cười một tiếng.
"Có cần ta giúp ngươi tìm kiếm bộ phận còn lại của thứ do bẩn kia không?" Hứa Thanh lắc đầu.
"Ân của thượng thần, Hứa Thanh ghi khắc, chuyện kế tiếp mình ta có thể xử lý.'
Khóe miệng Tinh Viêm thượng thần lộ ra một nụ cười, nói ra lời nói tương tự cùng Ngọc Lưu Trần, nhưng hàm nghĩa hình như có chút không giống.
"Cũng tốt, lần này coi như ngươi thiếu nợ ta một cái nhân tình, chờ ngươi xử lý xong những chuyện này, ta sẽ đi tìm ngươi."
Nói xong, Tỉnh Viêm thượng thần liếm liếm bờ môi, vẻ quyến rũ càng đậm.
Hứa Thanh do dự.
Tỉnh Viêm thượng thân cười duyên một tiếng, thân hình uyển chuyển lắc lư đi vào điện thờ, sau khi ngồi xuống hóa thành điêu khắc, đám tượng đất ở trên trời lại đi về phía trước, dần dần rời xa.
Trong sa mạc chỉ còn lại có Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu. Nhị Ngưu nhìn Hứa Thanh một chút, nhếch miệng cười một cái.
"Tiểu Thanh, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"
Trong lòng Hứa Thanh bốc lên băng hàn, sát ý nông đậm nhìn phía Cấm Hải xa xa hai mắt nheo lại, giọng nói sắc bén như đao phong.
"Gã còn thiếu nợ ta một dao nữa, tiếp theo đến lượt ta đi săn giết gã."
Cấm Hải, một chỗ sâu trong đáy biển, bên trong mạch nước ngâm có một con Xà Cảnh Long cực lớn đang truy đuổi con mồi.
Thân thể to lớn của nó di chuyển nhanh trong đáy biển, nhưng nháy mắt khi nó đuổi kịp con mồi và mở cái miệng rộng muốn nuốt vào, thân hình bỗng nhiên chấn động, hai mắt màu xám lập lòe ánh sáng năm màu rực rỡ.
Một đoạn trí nhớ không thuộc về nó bộc phát trong đầu, sau đó trở thành phong bạo quét ngang toàn bộ, khiến cho thân thể nó trực tiếp tan vỡ.
Máu thịt bay tứ tán.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, những mảnh nhỏ máu thịt tàn phá đó lại nhanh chóng hội tụ vào một chỗ, tạo thành một cỗ thân thể hình người.
Hai mắt người nọ bỗng nhiên mở ra, đầu tiên là mờ mịt sau đó thanh tỉnh, tiếp theo là âm trầm.
"Xem ra bản thể của ta đã thất bại!"
Trong lúc thì thào, người do máu thịt Xà Cảnh Long hình thành cảnh giác xem xét bốn phía, nội tâm dâng lên bất an.
"Không biết người chém giết bản thể của ta, là vị nào trong nhân quả của tiểu tử nọ... -
"Nhưng bất luận như thế nào, bây giờ trạng thái của ta vô cùng suy yếu, đã mất lực lượng Chúa Tể, như vậy dựa theo kế hoạch lúc trước, cần tìm một chỗ tránh né một đoạn thời gian.
Nghĩ tới đây, gã đè xuống lo lắng trong nội tâm, một đường an nap đi xa.