Chương 2233: Tà Sinh tộc... diệt (1)
Chương 2233: Tà Sinh tộc... diệt (1)Chương 2233: Tà Sinh tộc... diệt (1)
Chương 2233: Tà Sinh tộc... diệt (1)
"Lão tổi"
Chân trời, Tà Sinh lão tổ bị xóa đi dưới thân quyên của Nữ đế, tiếng thở dài quanh quẩn bát phương.
Từng tiếng bi thiết từ trong miệng tộc nhân Tà Sinh thánh địa lục tục truyền ra.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, biển lửa vô tận đã bao phủ hết thảy.
Nơi biển lửa cuốn qua, uy lực hủy diệt bao trùm toàn bộ, lại hội tụ vào trong thánh sơn, chỗ cửa đá của Thi Cấm bị Tà Sinh lão tổ mở ra trước khi tử vong.
Dùng lửa đóng cửa.
Sau đó, đại quân tu sĩ từ các phương hội tụ đột nhiên hành động.
Như một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cuốn theo uy thế của trời, cuốn lấy ý niệm giết chóc, lao vê phía thánh sơn của Tà Sinh, âm ầm hạ xuống. Ý tử vong bao phủ toàn Tà Sinh tộc.
Giờ phút này, cảm xúc hoảng sợ và tuyệt vọng chiếm cứ toàn bộ tâm thần của mỗi một tộc nhân Tà Sinh tộc, có người chuyển hóa thành run rẩy, theo bản năng lựa chọn bỏ chạy.
Có kẻ chuyển hóa thành điên cuồng.
Mà những trưởng lão tiếp nhận ý chí tộc đàn sau khi lão tổ chết, cũng từng người trợn trừng mắt muốn nứt, từng người bay ra kêu gọi toàn tộc chống cự.
Nhưng ngay sau đó tiếng nổ vang rền, bàn tay lớn trực tiếp đập xuống.
Ngọn núi rung chuyển, đỉnh tai nhức óc.
Tộc nhân Tà Sinh phản kháng, dưới bàn tay khổng lồ lập tức sụp đổ, vỡ thành mảnh nhỏ, vô số tộc nhân Tà Sinh phun ra máu tươi, nhưng vẫn có từng bóng người bay ra trong nháy mắt, còn đang giãy giụa.
Chỉ là dưới khí thế của bàn tay khổng lồ đó, tất cả đều bị nghiên nát, như sao băng giáng xuống.
Bàn tay này nhoáng lên một cái tạo thành quân đoàn tu sĩ, như ong vỡ tổ bay ra, bài sơn đảo hải, đánh về phía tòa núi.
Trong lúc nhất thời, tiếng rống thê lương, tiếng kêu rên điên cu6ng không ngừng đan xen vang vọng tứ phương.
Thánh sơn rung động càng kịch liệt, mỗi thời mỗi khắc đều có khe nứt lan tràn ở tâng ngoài, còn có lượng lớn đá núi rơi ra.
Từng khu vực, giết chóc bộc phát.
Đại quân đến từ nhân tộc, đến từ Phong Hải Quận, đến từ Tế Nguyệt cùng với Thất Huyết đồng, số lượng quá nhiều, cho dù là tòa thánh sơn khổng lồ này cũng không cách nào dung nạp hết số lượng như thế.
Thế là chỉ có một bộ phận tu sĩ tinh nhuệ liều chết xông vào.
Cho dù là như vậy, cũng vẫn xâm nhập toàn bộ thánh sơn. Chỉ trong nháy mắt, thi hài của Tà Sinh tộc tử vong trải rộng khắp nơi.
Mà bên phía Hứa Thanh thì càng nhiều tu sĩ, phong tỏa ở bên ngoài.
Khóa kín toàn bộ thiên địa, hư vô, pháp tắc cùng với Cấm Hải phạm vi thánh sơn, khiến toàn bộ tu sĩ Tà Sinh bên trong đều không có đường chạy trốn, không đường nào thoát.
Chờ đợi Tà Sinh tộc, chỉ có con đường diệt tộc.
Không có lựa chọn nào khác.
Mà bóng dáng Hứa Thanh, giờ phút này theo tiếng giết chóc trong thánh sơn truyền ra, Âm thần quyền vô thanh vô tức bộc phát, xuất hiện ở mỗi một nơi có thanh âm chập trùng.
Những nơi đi qua, âm thanh sinh diệt, đầu lâu bay lượn, máu thịt tan vỡ, sát ý kinh thiên.
Hắn cần giết chóc.
Mười ngày trải qua khiến thân kinh của hắn luôn căng thẳng, nhất là quá trình bị đuổi giết càng khiến hắn như chó nhà có tang, chật vật không thôi.
Dưới sự bôn ba không ngừng, thân thể lần lượt tan vỡ và mang đến thống khổ, hiện giờ đều hóa thành sát ý ngập trời.
Hứa Thanh vốn cũng không phải là một người thích ăn thua thiệt hơn, mà đơn giản rằng giết chóc cũng là trạng thái bình thường trong cuộc đời của hắn.
Vốn dĩ Thánh địa có thể bình an vô sự.
Hắn vốn không muốn phát sinh xung đột với Thánh địa nhanh như vậy, chỉ muốn chờ đợi long xa và cự nhân đến, nhưng hết lần này tới lần khác Phù Tà chỉ tử cùng với đám người hộ đạo của gã, ý tham lam lộ ra quá mức rõ ràng.
Đã như thế, vậy... giết là được.
Vì thế gió từ mặt biển dâng lên, nhấc lên gợn sóng và cuốn nước biển, thổi trên thánh sơn, cùng sự giết chóc hội tụ cùng một chỗ, từ dưới hướng lên trên, lan tràn ra. Dưới chân núi, một tu sĩ Tà Sinh tộc có tu vi Quy Hư đang điên cuồng giao chiến với lão tổ Huyết Luyện Tử.
Huyết Luyện Tử tuy đã già, nhưng lại là nhóm đầu tiên xông vào thánh sơn. Đối với việc Hứa Thanh mất tích trước đó, lão luôn cảm thấy áy náy, lúc này phải dốc hết sức lực để ra tay.
"Dám động đến đồ tôn của lão tử, lão tử sẽ khiến tộc các ngươi chôn cùng!"
Huyết Luyện Tử đáy lòng băng hàn, hóa thân thành vô số sợi tơ huyết sắc, muốn đi thôn phệ hút khô tất cả tộc nhân Tà Sinh nhìn thấy.
Trong lòng vị tu sĩ Tà Sinh kia dâng lên cơn điên cuồng, gã biết hôm nay lành ít dữ nhiều, giờ phút này trong cơn giết chóc, muốn kéo người chôn cùng, mắt gã đỏ thâm và hai tay bấm niệm pháp quyết, khí tức bàng bạc từ trong cơ thể bộc phát ra.
Phải tự bạo!
Nhưng ngay sau đó khi gió thổi qua, bóng dáng của tử vong từ trong tiếng gió hiển lộ, xuất hiện ở phía sau gã, dao găm trong tay hung hăng cắt một cái.
Đầu bay lên!
Thiên địa xoay tròn, trở thành hình ảnh cuối cùng trong mắt tu sĩ đó, nhưng đáng tiếc gã vẫn không nhìn thấy người giết mình, chỉ có tơ máu do Huyết Luyện Tử biến thành bao phủ.
Giết chóc, tiếp tục.
Giờ khắc này, nếu từ trên cao nhìn xuống Thánh địa, có thể nhìn thấy thi hài càng lúc càng nhiều.
Tất cả mọi người, đều đang điên cuồng.
Nhị Ngưu cũng là như vậy.
Y hóa thân thành vô số nhuyễn trùng màu lam, cuốn theo sương lạnh, nơi đi qua là một mảnh đóng băng.
Trong miệng còn có cười lạnh kèm theo gió lạnh gào thét.
"Thánh địa, tính cái chim gì! Cùng lúc đó ở một hướng khác, một tên tu sĩ Tà Sinh tu vi Quy Hư đại viên mãn đang đối mặt với sự vây công từ nhiều mặt, phun ra máu tươi, thân thể nhanh chóng lùi lại, ánh mắt gã nhìn về phía đó, thánh sơn không chỗ nào không phải là tử vong.
Mùi máu tanh, tiếng kêu thảm thiết thê lương tràn ngập cảm giác của gã.
Cái chết đang tới gân, càng khiến tâm thân gã run rẩy. Vì vậy trong lúc lùi lại, gã bất chấp tất cả triển khai bí pháp, muốn cố gắng hết khả năng thoát khốn.
Thành công một nửa.
Dưới bí pháp, toàn thân gã tỏa ra huyết quang, giống như huyết độn trốn khỏi vận mệnh bị vây công, nhưng do trận pháp ngoại giới bao phủ, lại không cách nào hoàn toàn dịch chuyển ra ngoài, chỉ có thể... Hiện thân ở dưới chân núi thánh sơn.
Một khắc xuất hiện, không đợi gã thấy rõ cục diện bốn phía, gió đã đập vào mặt.