Chương 2234: Tà Sinh tộc... diệt (2)
Chương 2234: Tà Sinh tộc... diệt (2)Chương 2234: Tà Sinh tộc... diệt (2)
Chương 2234: Tà Sinh tộc... diệt (2)
Cảm giác nguy hiểm sinh tử còn mãnh liệt hơn so với vô số lân bị vây công trước đó, đột nhiên tâm thần bạo phát, trong lòng gã chấn động mãnh liệt, thân thể theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt tiếp theo... gió đã cắt đầu của gã.
Thế giới, trong cảm giác của gã trở nên chậm chạp, cho đến khi trở thành đen kịt.
Máu tươi tuôn ra, thi hài rơi xuống.
Mà đầu lâu bay lên lại rơi vào trong tay một thân ảnh đi ra từ trong một cơn gió, bị thân ảnh đó mang theo, lại một lần nữa biến mất.
Khi xuất hiện lân nữa, đã ở giữa ngọn núi này.
Thi hài ở nơi này càng nhiều hơn, đối với Tà Sinh tộc mà nói, hoàn toàn là cục diện bị nghiền ép. Khoảng cách ve sức mạnh giữa hai bên khiến cho việc Tà Sinh tộc phản kháng là không có bất kỳ ý nghĩa gì nào. Bọn họ giãy giụa cũng chỉ để bản thân sống lâu thêm một chút, nhưng cái giá phải trả là sự tra tấn vê thương thế và tâm thần.
Cho dù là mấy trưởng lão tu vi Uẩn Thần, dưới tay đám người Thế tử cùng với Trấn Viêm Vương cũng đều lần lượt ngã xuống.
Mây máu hội tụ trên màn trời, mưa máu rơi xuống bát phương.
Ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, đốt mưa máu rơi xuống thành sương mù, bao phủ thánh sơn.
Hứa Thanh như vị thần đại biểu tử vong đi lại ở nhân gian, ở trong sương máu, từ chân núi đi lên đỉnh toàn thánh sơn.
Mục tiêu của hắn không có khác biệt, bất kể là tu vi gì, chỉ cần là tộc nhân Tà Sinh, như vậy đều sẽ bị hắn lạc ấn vào danh sách tử vong.
Dù là tu vi Quy Hư hay Linh Tàng, hoặc Nguyên Anh cùng với Kết Đan cũng giống như thế.
Vì vậy mùi máu tanh càng lúc càng đậm, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng thê lương, nhưng số lượng lại dần dần giảm bớt.
Đến cuối cùng, khi bóng dáng Hứa Thanh từ trong sương máu lượn lờ đi ra, một khắc hắn đứng ở đỉnh núi, chiến trường đã không còn truyên ra tiếng kêu rên của tu sĩ Tà Sinh nữa.
Tộc này, bị diệt sạch.
Chỉ có vô số thi hài phân tán ở các vị trí trên núi, phân lớn đều bị tàn phá.
Mà máu tươi cũng nhuộm đỏ ngọn núi màu trắng này.
Khí tức tử vong khiến cho Thi Cấm dưới biển cũng khẽ chấn động, nhưng rất nhanh lại bị khí tức trên mặt biển trấn áp.
Trên đỉnh núi, Hứa Thanh thở sâu nhìn về phía tất cả người tương trợ, hướng về khắp nơi cúi đầu.
Tiếp theo ánh mắt hắn nhìn nhau cùng Linh Nhi bên cạnh Thế tử.
Linh Nhi đã trưởng thành, nàng biết Hứa Thanh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, vì thế vẫn không tới quấy ray sau khi chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, vẻ mặt nàng tràn đầy sự nhớ nhung.
Ánh mắt Hứa Thanh ôn nhu, gật đầu với Linh Nhi, sau đó xoay người nhìn về phía đội trưởng từ trong sương máu đi tới.
“Đại sư huynh.
Nhị Ngưu biết Hứa Thanh muốn nói gì, vì thế liếm liếm môi, cảm thụ một chút máu tanh bốn phía, y nhe răng cười một tiếng.
"Tiểu A Thanh yên tâm, lấy toàn tộc Tà Sinh huyết tế, ta nhất định có thể tìm được tung tích của tên khốn đói
Huống hồ bây giờ, chẳng những gã không còn cái kéo quỷ dị kia, mà bản thân càng suy yếu, đại khái đã không phải cảnh giới Chúa Tể."
Nói xong, đội trưởng đạp mạnh chân phải, thân thể trực tiếp bay lên không trung.
Ở giữa không trung, y đưa tay hướng về phía huyết vụ phía dưới trảo một cái, lập tức huyết vụ tràn ngập Thánh địa truyền ra tiếng vang am ầm, hóa thành năm đạo vòi rồng, lấy Nhị Ngưu làm trung tâm, phóng lên cao sau đó lại không ngừng chuyển động.
Lượng lớn thi hài cũng vào giờ khắc này bị cơn lốc lay động, cuốn vào trong như lá rụng vờn quanh.
Từ xa nhìn lại, một màn này nhìn thấy mà giật mình, thật giống như một loại tà pháp nào đó.
Sau đó trong mắt Nhị Ngưu lộ ra tinh mang, hai tay nhanh chóng bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm, lập tức năm cơn lốc nổ vang, tất cả thi hài trong đó đều bị tan nát trong cơn lốc.
Sau khi thành huyết nhục, năm cơn lốc này nhìn càng thêm kinh tâm động phách, cuối cùng ở dưới một chỉ từ tay phải của Nhị Ngưu hướng lên trời, năm cơn lốc lao thẳng đến trời cao.
Trên màn trời, hội tụ lại với nhau tạo thành một biển máu, không ngừng sôi trào, tiếng nổ vang tạo thành một vòng xoáy hắc động.
Nhìn vòng xoáy, Nhị Ngưu gam nhẹ một tiếng.
"Tiểu sư đệt"
Hứa Thanh không chần chừ chút nào, Kim Ô từ trong cơ thể bay vọt ra, ở giữa không trung bay lượn mở ra miệng rộng, phun ra bản thể Phù Tà vẫn bị luyện hóa, đáp xuống bên cạnh Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu nâng tay phải lên, đặt trên đỉnh đầu thân xác Phù Tà, đầu ngón tay chế trụ chặt xương đầu, âm thanh mang theo cảm giác viễn cổ vang vọng thiên địa. "Dĩ huyết vi dẫn, dĩ niệm vi nhân, thử cốt thử tu, thiên địa hồn hề, kỳ nguyên bản lai."
Âm thanh truyền ra một khắc, vòng xoáy chuyển động càng thêm mãnh liệt, từng đạo thiểm điện ở bên trong du tẩu, oanh minh bát phương, như ngân xà mạn thiên.
Trong mơ hồ, một hình ảnh hư ảo bị dẫn dắt, hiển lộ ra ở trong hố đen.
Ngay từ đầu còn mơ hồ vặn vẹo, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, trong mắt Nhị Ngưu lộ ra tỉnh mang và toàn thân hiển hiện ánh sáng màu lam, hội tụ cùng một chỗ, oanh nhập vào trong hình ảnh.
Lấy màu xanh lam phủ lên, đồng thời máu tươi Nhị Ngưu cũng một ngụm tiếp một ngụm phun ra, rơi vào trong hình ảnh.
Như đang thanh tẩy.
Thế là rất nhanh, hình ảnh rõ ràng lên.
Đó là đáy biển! Một bóng người đen kịt đang phi nhanh, nhưng trong chớp mắt hình như phát giác được, theo bản năng xoay người nhìn lại.
Lộ ra tướng mạo.
Chính là Phù Tài
Vẻ mặt gã đầu tiên là sững sờ, tiếp theo trong nháy mắt liên hóa thành âm trầm, rồi vung tay lên như muốn chặt đứt liên hệ này.
Hình ảnh cũng ở trong một cái chớp mắt đó, lần nữa xuất hiện mơ hồ.
"Muốn chạy?"
Nhị Ngưu cười lạnh một tiếng, thân thể nhoáng một cái, đi thẳng đến vòng xoáy. Hứa Thanh càng là cất bước nháy mắt tới gân, mang theo sát ý cực hạn, bước vào vòng xoáy.
Còn có một bóng người mang ngọn lửa lao ra từ trong thánh sơn, hóa thành hình dạng của Hoàng Nham, cùng bước vào vòng xoáy. Trong tiếng nổ vang, vòng xoáy tiêu tán.
Bóng dáng ba người không thấy tung tích.