Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2059 - Chương 2241: Tái Hiện Thần Thoại

Chương 2241: Tái hiện thần thoại Chương 2241: Tái hiện thần thoạiChương 2241: Tái hiện thần thoại

Chuong 2241: Tai hien than thoai

Chỉ là một chữ, nhưng trong chớp mắt giống như mở miệng thành phép, biển khơi cuồng bạo lại lập tức êm dịu ngoan ngoãn xuống, biển gầm biến thành sóng biển, tất cả hòa hoãn lại, bản thân biển gầm cũng yên bình lại.

Vê phần những vòng xoáy càng là nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, bị luông lực lượng huyền diệu trực tiếp trấn áp.

Một chữ 'định, ý là định biển!

Giờ phút này gió êm sóng lặng, bốn phương yên ổn!

Trên pháp hạm, hai vị đệ tử Bộ Hung tỉ của đệ thất phong run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trông thấy ba đạo thân ảnh rực rỡ từ chân trời đi tới.

Trong đó có Hoàng Nham bọn họ đã từng gặp qua.

Vâ phần người dung mạo xấu xí bên cạnh Hoàng Nham, bọn họ có chút lạ lãm, hình như đã thấy qua bức họa, nhưng không có nhớ kỹ.

Nhưng một khắc nhìn rõ thân ảnh màu tím dẫn đầu, nội tâm bọn họ lập tức vô cùng kích động.

"Tứ điện hạ!"

Tứ điện hạ, là xưng hô đặc thù của đệ thất phong đối với Hứa Thanh!

Một khắc âm thanh kích động của hai người truyền ra, thanh niên tóc đen phía trước bọn họ, hai mắt lạnh như băng hiếm thấy xuất hiện gợn sóng, lập tức quỳ bái xuống.

"Tiểu tử câm?”

Hứa Thanh nhìn xuống, chú ý tới thanh niên tóc đen, ôn hòa mở miệng.

Ba chữ vừa ra lập tức khiến cho cảm xúc của thanh niên tóc đen chấn động mãnh liệt, ngẩng đầu lên.

"Chủ..... Chủ nhân.... “

Lời đồn bên ngoài vê gã không sai, từ khi tới Thất Huyết Đồng cho đến bây giờ, gã không có cảm giác thuộc về đối với cái tông môn này, duy chỉ có... . cảm giác đối với Hứa Thanh.

Lúc đầu là sợ hãi Hứa Thanh, tiếp theo là được Hứa Thanh cứu, vê sau được Hứa Thanh chỉ đường, sau cùng càng nhờ Hứa Thanh kéo trở vê từ trong kiếp nạn Trúc Cơ.

Hứa Thanh thủy chung đứng ở phía trước, trở thành ngọn hải đăng của gã.

Gã một mực truy tìm dấu chân Hứa Thanh, kính dâng sự trung thành của mình.

Bởi vì từ nhỏ lớn lên trong đám chó hoang, cho nên tính cách của gã cũng là như thế.

"Tu vi không tệ, xem ra những năm này ngươi rất cố gắng."

Nhìn tiểu tử câm, ánh mắt Hứa Thanh cũng nhu hòa lại, nhẹ giọng mở miệng.

Đối với tiểu tử câm mà nói, lời khen của Hứa Thanh chính là chí cao vô thượng, nội tâm phấn khởi trong một cái chớp mắt truyên ra gợn sóng, kích động toàn thân.

"Cảm ơn ngươi đã giúp ta tìm được long xa, tiếp theo cứ chờ ta trên mặt biển là được."

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía biển khơi, một bước tiến lên phía trước, trực tiếp tan biến vô ảnh, dung nhập vào trong âm thanh.

Lúc xuất hiện đã ở đáy biển.

Phía trước long xa và cự nhân mênh mông.

Cự nhân còn đang đi tới trước, khóa sắt trên bờ vai bị kéo căng kết nối với long xa thanh đồng, không ngừng kéo lê trong đáy biển, lưu lại dấu vết giống như khe rãnh.

"Lần nữa trông thấy."

Hứa Thanh thì thào, trong mắt lộ ra chờ mong mãnh liệt, nhưng không có lập tức hành động mà đi theo một đường, chờ đợi thời gian. Cho đến ban ngày rời đi đêm tối phủ xuống, tiếp theo cảnh đêm tràn ngập rồi trôi qua một đêm.

Trước bình minh tảng sáng.....

"Thời cơ đã đến!"

Hứa Thanh giơ tay phải lên, bàn tay đứt của nhạc sĩ lập tức xuất hiện ở trước mặt của hắn, theo ngón tay vung vẩy, khúc Thiên Lai Nghênh Nguyệt tấu lên dưới đáy biển.

Cự nhân bỗng nhiên dừng bước chân lại và quay đầu, hai mắt đã thành lỗ thủng giống như ngóng nhìn lại như đang lắng nghe.

Hứa Thanh không chần chờ, thân thể chợt xông lên về phía trước.

Mặc kệ là trải qua lúc trước hay là phân tích của hắn, đều khiến hắn có nắm chắc rất lớn đối với mục đích lần này.

Bây giờ hắn dùng tốc độ cao nhất tiến tới phía trước, bay thật nhanh qua bên cạnh cự nhân. Khong bi ngan can.

Cự nhân mặc kệ Hứa Thanh bay qua bên cạnh, bây giờ suy nghĩ của nó, tất cả của nó, đều chú ý tới trên Thiên Lai Nghênh Nguyệt.

Hứa Thanh bay nhanh tới gần long xa thanh đồng.

Năm đó hắn đã từng tới nơi đây, nhưng chỉ dừng lại trong khoảnh khắc.

Mà bây giờ hắn lần nữa trở về, trực tiếp tiến vào trong long xa tàn phá, không chút chân chờ ngồi lên trên ghế ở..... bên trong long xa.

Một cái nháy mắt ngồi xuống, long xa am ầm lay động, cự nhân phía trước cũng chấn động toàn thân, giống như muốn quay đầu.

Trong nháy mắt tiếp theo, Kim Ô biến ảo trên người Hứa Thanh, truyên ra âm thanh to rõ, tràn ra biển lửa bao trùm long xa, đồng thời Hứa Thanh cũng bộc phát Huyền Dương Tiên Quang trong cơ thể, gia trì cho Kim Ô. Khiến cho ánh sáng Kim Ô tràn ra càng thêm rực rỡ.

Từ xa nhìn lại, người ngồi bên trong long xa dường như không còn là tu sĩ, mà là một vâng mặt trời!

Đồng thời, hắn tản ra thần tri cùng thân nguyên trong cơ thể, điêu khiển bàn tay nhạc sĩ, khiến cho khúc nhạc càng sục sôi.

Giờ phút này toàn thân cự nhân run rẩy, nó bị Thiên Lai Nghênh Nguyệt thu hút, bản năng muốn lắng nghe, nhưng mà khí tức Kim Ô bên trong long xa phía sau lại làm cho thân thể nó nổi lên một loại bản năng khác đã được bồi dưỡng vô số năm.

Hai cỗ bản năng bộc phát trong cơ thể, chi phối thân hình nó.

Hứa Thanh hết sức chăm chú, thấy một màn như vậy hai mắt lập tức lộ ra hỏa diễm, hắn đợi đúng là một cái chớp mắt này.

Bên trong chuyện thần thoại xưa, sau khi Kim Ô hồi cung, tấu lên khúc Thiên Lai Nghênh Nguyệt, vì vậy ánh trăng treo lên, mà khúc nhạc kéo dài suốt một đêm, lúc tiêu tán mặt trăng hồi cung, Kim Ô cưỡi lên long xa, bay từ Vọng Cổ lên.

Giờ phút này trong lúc bản năng trong cơ thể của cự nhân cuồng loạn, khi bình minh bên ngoài trôi qua lập tức đến tảng sáng, khúc Thiên Lai Nghênh Nghuyệt bàn tay đứt tấu cũng đến khâu cuối cùng.

Cho đến tan biến.

Trên mặt biển, Nhị Ngưu nằm ở trên thành thuyền của tiểu tử câm, ngâm nga khúc hát.

Hoàng Nham ngồi ở mũi thuyền, đang ngáp.

Hai Phó ti Bộ Hung ti Thất Huyết Đồng vẫn còn đang kích động như trước, đứng một bên thỉnh thoảng nhìn vê phía hai người.

Chỉ có tiểu tử câm ở đuôi thuyên vẫn nhìn mặt biển. Bầu trời, một mảnh đen nhánh.

Cho đến khi bình minh tản đi, bầu trời tảng sáng, toàn bộ màn trời lập tức sáng lên... ánh sáng đi đầu xuất hiện từ đáy biển, như vô số lưỡi dao sắc bén trực tiếp phá vỡ mặt biển, chiếu rọi màn trời.

Ngay sau đó Nhị Ngưu lập tức ngưng ngâm nga, trong mắt Hoàng Nham lộ ra kỳ mang, một cự nhân to lớn phá vỡ mặt biển, nhấc lên sóng lớn ngập trời ầm vang khắp bát phương, đồng thời xông lên trời cao!

Sải từng bước lớn oanh oanh tiến lên bầu trời.

Sau lưng của nó là một sợi dây xích.

Nháy mắt tiếp theo, mặt biển dấy lên sóng cả càng lớn, một cỗ long xa thanh đồng cổ xưa tang thương được cự nhân kéo theo, sau vài vạn năm lại một lần nữa từ đáy biển. .. lăng không bay lên!

Trong long xa, Hứa Thanh ngồi ngay ngắn, Kim Ô trong thân thể truyền tiếng gáy ra bên ngoài, vô tận hỏa diễm bộc phát từ trong cơ thể, bao phủ bát phương, càng có tiên quang tràn ra rực rỡ tột cùng.

"Vãi chưởng!"

Nhị Ngưu giật mình một cái, hai mắt trợn to.

Y không biết mục đích của Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng không nói, cho nên trong phán đoán của y, Hứa Thanh hẳn là muốn nhờ long xa tu hành, nhưng y không thể nghĩ tới, lại là để cho..... long xa bay lên trên không.

"Tái hiện thần thoại?"

Nhị Ngưu hít vào một hơi.

Hoàng Nham bên cạnh khác với Nhị Ngưu, y biết rõ mục đích của Hứa Thanh, bây giờ thân sắc nghiêm nghị, bởi vì y không chỉ thấy một mình Hứa Thanh bên trong long xa.

Còn nhìn thay. . . . trước người Hứa Thanh có một cái thân ảnh mơ hồ đang nhìn thiên địa xa xa. Thân ảnh nọ là một người thiếu niên giống Thần lại tựa như Hoàng!

"Hoàng Thiên thần tộc, Thái tử Kim ÔI"

Giờ khắc này, Vọng Cổ hừng đông!
Bình Luận (0)
Comment