Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2060 - Chương 2242: Nhật Du Tuần Giới (1)

Chương 2242: Nhật du tuần giới (1) Chương 2242: Nhật du tuần giới (1)Chương 2242: Nhật du tuần giới (1)

Chương 2242: Nhật du tuân giới (1)

Vọng Cổ quá lớn, phạm vi bao la vô tận, trước khi Tàn Diện Thần Linh chưa đến, tổng cộng có 37 mặt trời.

37 mặt trời riêng phân mình khác biệt, bất luận là chất liệu hay là lai lịch, deu có chuyện xưa đặc biệt thần bí thuộc về bản thân.

Trong đó có một mặt trời và một mặt trăng càng thêm đặc biệt.

Có lời đồn vào vô số năm trước, khi Hoàng Thiên thần tộc vẫn là chủ nhân Vọng Cổ, Vọng Cổ có 36 mặt trời.

Mặt trăng cũng như thế.

Cho đến sau trận chiến Tiên Thần, tân Vọng Cổ được Tiên dâng lên đã nhiều thêm một mặt trời và một mặt trăng nữa.

Nghe đồn mặt trời và mặt trăng nhiều thêm đó là đến từ Hoàng Thiên thần tộc.

Là số ít vị Thân của Hoàng Thiên thần toc sau khi bi phong an tran ap, duoc Ha Tiên cổ xưa cho phép sinh hoạt ở Vọng Cổ.

Vả lại cần dựa theo ước định, tuần giới vì Vọng Cổ.

Trong đó, mặt trời là Thái tử của Hoàng Thiên thần tộc, kỳ danh Kim Ô, sứ mệnh là du tuân vào ban ngày.

Về phần luân mặt trăng kỳ danh Tri Canh.

Đại biểu thiện lương và ngây thơ, ngụ ý chính là tình yêu tốt đẹp, sứ mệnh du tuân vào ban đêm.

Nhật Nguyệt Thần luân chuyển lên trên trời, năm này qua tháng khác lại khó gặp nhau, chỉ có thỉnh thoảng một khắc Nhật Nguyệt đồng huy mới có khả năng ngóng nhìn lẫn nhau.

Mà đám Thần chiếu rọi... Không phải đại lục Vọng Cổ, mà là chốn hải ngoại thân bí khó lường.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi. Thiên địa thay đổi, sức mạnh thời gian chảy xuôi, tẩy rửa sạch lịch sử.

Theo một đời lại một đời tu sĩ xuất hiện, theo vạn tộc Vọng Cổ không ngừng phân phân hợp hợp, dấu vết chuyện xưa về Nhật Nguyệt tại Vọng Cổ cũng càng lúc càng mờ nhạt.

Cho đến khi Tàn Diện Thần Linh phủ xuống.

Trong nhân quả khác biệt, 37 mặt trời vẫn lạc hơn phân nửa, còn dư lại chỉ có 17 cái.

Chuyện xưa về Nhật Nguyệt cũng càng ngày càng nhạt nhão, cho đến không còn người nào muốn biết, biến thành truyền thuyết trong truyên thuyết.

Mọi người chỉ biết 17 mặt trời phân tán không quy tắc trong đại lục Vọng Gổ, khoảng cách giữa nhau có ngắn, lại có cách vô tận.

Đây cũng là lý do tại sao có bộ phận khu vực của Vọng Cổ vĩnh viễn chìm trong bóng tối, bộ phận lại vĩnh viễn là ban ngay.

Mà hải ngoại thần bí khó lường cũng từ đó không có ánh sáng, Nhật Nguyệt đồng thời mất đi.

Nhưng Nam Hoàng Châu, Thánh Lan đại vực cùng với hai đại vực xung quanh, mảng lớn thế giới nơi đây coi như là may mắn.

Bởi vì trong vài vạn năm qua, mặt trời thuộc về nơi đây chưa từng vẫn lạc.

Vẫn tồn tại như trước.

Một khắc bình minh tảng sáng, nó sẽ hiển lộ từ trong ẩn nấp, chiếu sáng chói lọi phiến khu vực này, ôn dưỡng vạn vật chúng sinh.

Vô số năm qua đều chưa từng cải biến, đã thành bình thường.

Hôm nay cũng là như thế.

Chỉ là... sáng sớm hôm nay có chút đặc biệt hơn so với ngày xưa, nếu so với ngày xưa thì ánh mặt trời hôm nay càng thêm sáng ngời, độ nóng cũng càng thêm nồng đậm, thậm chí là sên sệt.

Đối với chúng sinh mà nói, bởi vì đã thành thói quen thường ngày rồi, cho nên khi bên trong thói quen xuất hiện bất thường, bọn họ sẽ ngay lập tức phát hiện.

Đây là bản năng.

Vô luận là tu sĩ hay là phàm tục, các tộc cùng với toàn bộ người có được sinh mệnh đều là như thế.

Cho nên vào một khắc trời sáng, lúc ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ phiến khu vực này, dù là dị tộc hay tu sĩ, vô số phàm tục thậm chí là hung thú đều nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Trong nháy mắt tiếp theo, tâm thần chúng sinh các phương đều dấy lên tiếng nổ vang ngập trời, như sóng lớn quét sạch linh hồn, tạo thành phong bạo kinh thiên động địa rung chuyển thân thể của bọn họ, quét ngang tinh thần của bọn họ.

Hoảng sợ, kinh ngạc, không cách nào tin... Vào thời khắc này đủ loại cảm xúc chấn động toàn diện bộc phát.

Bởi vì Nam Hoàng Châu, Thánh Lan đại vực, Nam Tự đại vực cùng với vô số hòn đảo chính giữa nội hải, các tộc sinh sống ở nơi này, trong mắt bọn họ... Xuất hiện hai vâng mặt trời!

Thiên địa, sáng rõi

Dưới hai vang mặt trời chiếu rọi, Cấm Hải màu đen thậm chí cũng lộ ra lục sắc, khiến cho toàn bộ con thuyền tiến về phía trước trên biển vào sáng sớm đều phải rung động ngừng lại.

Càng có phàm tục nhịn không được cúng bái.

Mà đối với tiểu tử câm cùng với kia hai vị Phó ti trưởng Bộ Hung ti mà nói, hết thảy tất cả đều chấn động tới tột cùng.

Âm thanh hít sâu của Nhị Ngưu vẫn còn truyền ra.

Vẻ mặt Hoàng Nham càng là ngưng trọng vô cùng. Dưới vạn chúng chú mục, cự nhân toàn thân hư thối sải bước đạp lên bầu trời, long xa thanh đồng sau lưng cũng càng dần càng rực rỡ.

Như quả câu lửa, như nguồn sáng, như mặt trời, quá trình bay lên chính là mặt trời mọc.

Trong vô tận quang nhiệt, bên trong long liễn, Hứa Thanh ngồi ngay ngắn, trong đầu là một mảnh linh hoạt kỳ ảo, tỉnh thần của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong hóa thân Kim Ô, trong quá trình lần nữa tái hiện mặt trời tuần giới.

Vào thời khắc này, Kim Ô Luyện Vạn Linh ấn khắc bên trong long xa cũng như có được sinh mệnh chảy xuôi ra bên ngoài, hình thành từng điểm quang ấn.

Sau khi hội tụ với nhau, phảng phất hợp thành một đạo thân ảnh mơ hồ đưa lưng về phía Hứa Thanh, đìu hiu đứng ở nơi đó.

Thân ảnh đó chính là thiếu niên Hoàng Nham thấy lúc trước. Lúc này Hứa Thanh đồng dạng trông thấy.

Tâm thần hắn nhất thời nổi lên gợn sóng, bản thân Kim Ô lập lòe cùng với bộ phận truyền thừa Kim Ô, khiến cho hắn hình như sinh ra đồng cảm huyền diệu nào đó cùng với bóng lưng này.

Hắn cảm nhận được sự cô độc, bi thương, tưởng niệm... Cô độc đến từ sinh mệnh đã lâu.

Bi thương đến từ tộc quần kết thúc.

Tưởng niệm đến từ ràng buộc đối với Tri Canh.

Tâm thần Hứa Thanh bất tri bất giác chìm vào trong đó, cho đến lúc hắn mơ hồ nghe được một tiếng than nhẹ.

"Nhật du, tuần giới."

Trong nháy mắt tiếp theo, cự nhân lôi kéo long xa lên không chấn động toàn thân, ánh sáng đến từ long xa chảy xuôi bát phương, nhuộm long xa thành kim sắc như là chiến xa, khí thế ngập trời. Chiếu lên trên thân cự nhân hóa thành áo giáp màu vàng, khiến khí tức của cự nhân tràn đây cảm giác thần thánh.

Cự nhân ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng cũng có ánh sáng, trong miệng truyền ra một tiếng gầm nhẹ vang vọng bát phương, sải bước đi nhanh trên bầu trời, tiến về... . phía hải ngoại.

Vì vậy trong mắt chúng sinh, mặt trời nhiều thêm ra cải biến quỹ tích, vù vù... bay về hải ngoại.
Bình Luận (0)
Comment