Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2062 - Chuong 2244: Nhan Tinh Cua Ngoc Luu Tran (1)

Chuong 2244: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (1) Chuong 2244: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (1)Chuong 2244: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (1)

Chuong 2244: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (1)

Ngọc Lưu Trân xuất hiện, tràn ra một cỗ lực lượng vô hình bao phủ bầu trời và Cấm Hải, khiến cho màn trời giống như bất động.

Cấm Hải càng là như vậy.

Sóng trên mặt biển cũng bị đọng lại, bảo trì bộ dạng dấy lên.

Nước biển tựa như bị đóng băng.

Tất cả tựa như đã biến thành một bức họa, miêu tả chuyện xưa người bên ngoài không biết.

Chỉ có Thần trong chuyện xưa đang uống trà và phát ra lời mời.

Nhị Ngưu cười ngượng, trà của Ngọc Lưu Trần y không dám không uống.

Y tận mắt nhìn thấy Phù Tà trong chuyện xưa của đối phương, bởi vì ngay từ đâu không uống trà, do đó hết thảy đều bị bóp méo, giống như bị vẽ đường tới tới lui lui, thê thảm vô cùng.

Sau cùng ngay cả tâm tính cũng bị chơi hỏng mất.

"Vị này mặc dù thoạt nhìn giống như Thần, nhưng trước kia ta từng nghe nói, bên trong Thần Linh thì vị này cũng nổi danh là lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa có một sở thích cổ quái, người khác càng không muốn, Thần lại càng thích bắt đối phương nguyện ý."

"Huống hồ bụng của ta có gì mà không tiêu hóa được? Ta sợ cái chim ấy!"

Nghĩ tới đây Nhị Ngưu không chần chừ nữa, cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó lộ ra vẻ mặt như uống được thứ quý lạ, tán thưởng không thôi.

"Trà ngon, dễ uống!"

Hoàng Nham bên cạnh mặt không cảm xúc, không động chén trà chút nào.

Ngọc Lưu Trần liếc nhìn Hoàng Nham hai mắt nheo lại, nhưng cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì khẽ cười một tiếng không có nhiều lời, sau đó lộ ra biểu cảm hứng thú nhìn về phía Hứa Thanh đang đả tọa.

"Tiểu tử, loại người như ngươi rõ ràng đã tỉnh lại nhưng trong lòng cân nhắc rất nhanh vả lại giả bộ như không có tỉnh, để cho ta nghĩ tới một chuyện xưa cùng loại như vậy, trong chuyện xưa nhân vật chính cũng gọi là Hứa Thanh, ta kể cho ngươi nghe nhé?”

Hai chữ chuyện xưa rơi vào trong tai Hứa Thanh, Hứa Thanh không chút chần chừ lập tức mở mắt ra.

Một khắc hai mắt vừa mở có Kim Ô lao ra từ trong cơ thể, thiêu đốt ra ngọn lửa lập lòe giữa biển trời bất động.

Không ngừng xoay quanh và truyền ra từng tiếng to rõ.

Càng bay càng cao.

Cuối cùng tới cuối chân trời, toàn thân Kim Ô chấn động, ngọn lửa càng dữ dội hơn bộc phát ra từ trên người nó, tạo thành nhiệt độ và ánh sáng kinh khủng, như hóa thân mặt trời chiếu rọi bốn phương.

Khí tức cổ xưa tràn ra kia trên người nó, uy áp đến từ Thần Linh đồng dạng bốc lên từ trên người.

Càng có mười đạo tiên quang vờn quanh bốn phía Kim Ô, đó chính là Huyền Dương Tiên Quang của Hứa Thanh.

Từ lúc mới bắt đâu một đạo bây giờ đã tăng vọt thành mười đạo.

Mười đạo tiên quang lập lòe rực rỡ, dung hợp cùng Kim Ô, gia trì lẫn nhau, khiến cho Kim Ô xuất hiện giữa biển trời dường như đã trở thành mặt trời chân chính.

Lập tức thắp lên giữa đêm tối.

Sau đó lại lân nữa nhập vào trong mắt Hứa Thanh, tan biến vô ảnh.

Bầu trời lần nữa đen nhánh.

Duy chỉ có hai mắt Hứa Thanh sáng ngời như mặt trời, đứng dậy khom người cúi đầu về phía Ngọc Lưu Trần.

Nếu chuyện xưa của Ngọc Lưu Trần là miêu tả Phù Tà, Hứa Thanh nguyện ý đi nghe, nhưng nếu miêu tả chính mình hắn không dám nghe, cho nên lễ độ cần thiết là phải có.

"Ta cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện xưa của Kim 0

Ngọc Lưu Trần nhìn qua Hứa Thanh, cười mở miệng.

Hứa Thanh trâm ngâm, truyền thừa của Kim Ô quá mức dồi dào cũng vô cùng phức tạp, không phải hắn có thể hoàn toàn lý giải trong thời gian ngắn, cho nên phần truyên thừa này bị hắn đặt ở trong thức hải chậm rãi hấp thu.

Trước lúc không có hoàn toàn dung hợp, chuyện xưa Kim Ô... Cũng không hoàn chỉnh.

"Tiền bối muốn nghe thì vãn bối có thể kể cho biết."

Hứa Thanh suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh mở miệng.

Ngọc Lưu Trần lắc đầu. "Chuyện xưa không hoàn chỉnh sẽ có quá nhiều thứ không xác định, ảnh hưởng đến phẩm chất, chờ khi ngươi biết được chuyện xưa toàn bộ ta lại nghe."

"Đương nhiên ta sẽ không nghe miễn phí."

"Cho nên lần này nhân tình ngươi thiếu nợ ta... . sẽ lấy phương thức làm mồi câu để trả nhé."

"Cùng ta đi tới hải ngoại một chuyến."

Ngọc Lưu Trần đặt chén trà xuống, nhàn nhạt mở miệng.

Hứa Thanh trâm ngâm, hai câu mồi câu cùng hải ngoại của Ngọc Lưu Trần để cho hắn sinh ra một chút liên tưởng, sau mấy hơi thở hắn nhìn qua Ngọc Lưu Trần.

"Kính xin tiên bối chỉ rõ."

"Ta muốn đi hải ngoại câu cá." Ngọc Lưu Trần mỉm cười.

Trong mắt Hoàng Nham lộ ra tinh mang đứng lên. Ngọc Lưu Trần quay đầu đối mặt, đồng thời có thần niệm lóe lên giống như đang nói gì đó với Hoàng Nham.

Hoàng Nham nhíu mày, tỉnh mang trong mắt không giảm chút nào, trầm thấp mở miệng.

"Ta tôn trọng ý nguyện của Hứa Thanh.”

Hứa Thanh tram mặc, lúc hắn ngồi trong long xa của Kim Ô đã đi qua hải ngoại một lần, mặc dù không biết cụ thể, nhưng có thể cảm thụ sự đáng sợ của hải ngoại.

Chẳng qua hiện giờ hắn cũng không phải hắn trước kia, nhất là truyền thừa của Kim Ô khiến hắn cũng có được nhận thức nhất định đối với hải ngoại.

Cẩn thận một chút cũng không phải là không thể bước vào.

Quan trọng nhất là hắn phải trả nhân tình của Ngọc Lưu Trần.

“Hiện giờ sao?" Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.

"Hiện giờ."

Ngọc Lưu Trân mỉm cười gật đầu rồi đứng lên.

"Đi thôi."

Nói xong Thân cất bước phóng lên trời.

Hứa Thanh hít sâu, Hoàng Nham bên cạnh nhíu mày.

"Hứa Thanh, ta không can dự vào lựa chọn của ngươi, nhưng nếu như ngươi không muốn có thể nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp!"

"Hôm ấy Ngọc Lưu Trần tiên bối đã cứu ta, việc này phải trả." Hứa Thanh trâm ngâm, sau cùng vẫn lắc đầu, nguyên tắc làm người của hắn là thời khắc nhớ kỹ kẻ thù, đối với nhân tình cũng là như thế.

Nói xong Hứa Thanh cất bước phóng lên trời, đứng ở sau lưng Ngọc Lưu Trần.

Hoàng Nham ngóng nhìn Hứa Thanh, sau khi nhìn ra Hứa Thanh đã quyết định thì không khuyên nữa.

Mắt thấy Hứa Thanh và Ngọc Lưu Trân liền muốn rời khỏi, Nhị Ngưu trừng mắt ho khan một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, hô to vê phía Ngọc Lưu Trần trên không trung.

"Ta cũng giúp không được gì, nếu đã như vậy ta sẽ không đi, chúc tiền bối và tiểu sư đệ thắng ngay từ trận đầu!"

"Vậy chúng ta đi trước đây.'

Nhị Ngưu nói xong lập tức điều khiển pháp hạm rời khỏi nơi đây, giống như sợ bị liên quan đến.
Bình Luận (0)
Comment