Chuong 2245: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (2)
Chuong 2245: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (2)Chuong 2245: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (2)
Chuong 2245: Nhan tinh cua Ngoc Luu Tran (2)
Ngọc Lưu Trân trên không trung cúi đầu nhìn Nhị Ngưu.
"Ngưu Nhi à, ngươi muốn đi cứ việc nói thẳng, không cần dùng cách nói như vậy."
Nhị Ngưu nghe vậy nhanh chóng lắc đầu, vỗ ngực thê son sắt, lớn tiếng mở miệng.
"Tiền bối hiểu lầm rồi, ta không đi tuyệt đối không đi, đánh chết cũng không đi!"
Ngọc Lưu Trần nhướng mi lên cười nhạt.
"ý là không đánh chết ngươi ngươi sẽ đi? Nếu muốn đi như vậy cũng được, dây câu cá của ta có hai cái móc câu, nhiều thêm mồi câu cũng không tệ."
Trong lúc nói vung tay phải lên, thân thể Nhị Ngưu lập tức bay lên không, đứng ở bên cạnh Hứa Thanh, sau đó theo Ngọc Lưu Trần cất bước về phía trước, bầu trời màu đỏ nhanh chóng hội tụ, hình thành một mảnh mây đỏ mênh mông.
Rít gào bay về phía hải ngoại.
Bên trong pháp hạm, Hoàng Nham ngẩng đầu nhìn đám mây đỏ di xa, lâm vào trâm mặc.
Mà trên bầu trời bên trong mây đỏ, Nhị Ngưu mặt mày ủ rũ than thở.
Chỉ là trong mắt Hứa Thanh, lấy hiểu biết của hắn đối với đại sư huynh, nhìn ra ẩn sâu trong vẻ mặt đó cất giấu một tia đắc ý.
"Đừng giả bộ nữa, nguyên bản mồi câu lần này cũng có phần của ngươi, dù ngươi chẳng nói gì ta cũng sẽ mang ngươi đi theo."
Bên trong mây đỏ, giọng của Ngọc Lưu Trần truyên đến.
"Mà lần này chỉ cần các ngươi không tự mình tìm đường chết, tuy có hung hiểm nhưng sẽ không chí mạng."
Lời còn chưa dứt trong lòng Hứa Thanh nhất thời bay lên cảm giác bất an, nhìn Nhị Ngưu bên cạnh một chút.
Nếu nói là tự tìm đường chết, đại sư huynh xưng thứ hai không ai có thể xưng thứ nhất.
Nhị Ngưu bị Hứa Thanh nhìn có chút chột dạ, vì vậy ho khan một tiếng.
"Tiền bối, vì để câu cá tốt nhất, cũng vì cho lần này tiền bối thu hoạch tràn đầy, người xem... có nên nói nguyên do của chuyến này với chúng ta hay không?"
"Nếu không mạng nhỏ của hai chúng ta không trọng yếu, nhưng làm trễ nải chuyện lớn của tiên bối vậy thì rất nghiêm trọng."
Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn qua sương đỏ phía trước, lời đội trưởng nói cũng chính là thứ hắn định hỏi, bởi vì sau khi biết được mục đích cụ thể của chuyến này, như vậy cũng có thể gia tăng an toàn hơn. Trong mây mù, Ngọc Lưu Trần nhìn thấu hết thảy nhẹ cười rộ lên.
Nhưng mà nếu như Thần đến tìm Hứa Thanh để đòi nhân tình, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện không nói gì cả, huống hồ đối với Thần mà nói chuyện này cực kỳ trọng yếu.
Vì vậy trong lúc mây đỏ bay nhanh đi về phía hải ngoài, giọng Thần vang vọng trong tai Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.
"Trước khi nói nguyên do, ta muốn nói một chút vê hải ngoại cùng các ngươi trước.
"Hải ngoại thần bí khó lường, nếu so với Hoàng Thiên thần tộc thì lịch sử của nó còn muốn lâu đời hơn, cụ thể bao lâu ta cũng không biết, thậm chí đến ta cũng không cách nào thần tri rất nhiêu khu vực nơi đó."
"Mà căn cứ phán đoán của ta, Hoàng Thiên thần tộc có lẽ đầu tiên chính là đi ra từ hải ngoại, hải ngoại là đầu nguồn của đám Thần đó... sau khi đi ra đám thân mới sáng lập Hoàng Thiên."
"Về sau tổ tiên tu sĩ các ngươi mặc dù trấn áp phong ấn Hoàng Thiên thần tộc, kiến tạo đại lục Vọng Cổ phía trên Hoàng Thiên, thế nhưng lại không biết làm thế nào đối với hải ngoại."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Ta suy đoán đây cũng là nguyên nhân Kim Ô Thái tử bị lưu lại, vả lại trao tặng quyền tuần giới, không phải là bởi vì y mạnh, mà bởi vì huyết mạch."
"Có thể nhìn hải ngoại thành một thế giới đơn độc.
Giọng nói của Ngọc Lưu Trần vang vọng, bên trong ẩn chứa tin tức cực lớn, thế nhân rất ít người biết được, trong lòng Hứa Thanh và Nhị Ngưu cũng có gon sóng riêng.
"Về phần mục đích của ta..." Lời của Ngọc Lưu Trần dừng lại.
"Hứa Thanh, ngươi cũng đã biết Tiên và Thần khác nhau?" Hứa Thanh vẫn còn đang tiêu hóa tin tức lúc trước, bây giờ nghe vậy sau khi suy nghĩ một chút thì trâm thấp mở miệng.
"Tiên tu bản nguyên, Thần tu toàn tri."
Ngọc Lưu Trần nở nụ cười.
"Ngươi nói rất đúng, cũng không đúng.'
"Đáp án dĩ nhiên là Tiên tu chân ngã, Thần tu chân danh!"
"Cho nên, Hạ Tiên có thể vẫn, nhưng Chân Thần bất diệt."
"Cho dù Chân Thần chết, chỉ cân chân danh truyền lưu trong tinh không, như vậy sau năm tháng lâu dài, cuối cùng Thần còn có thể trở về. Chẳng qua là Thần trở về, cũng không phải là chính Thần đó."
Giọng của Ngọc Lưu Trần hiện ra một cỗ cảm giác tang thương, tiêu tán cùng sương mù ở giữa hai người Hứa Thanh, khiến cho thân ảnh của lão hiển lộ ra trong mắt Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu. Hai mắt Thần đang ngóng nhìn về phía hải ngoại, giọng nói giống như bay tới từ trong năm tháng, vang vọng hiện thế.
"Lịch sử Vọng Cổ các ngươi tràn đầy chiến tranh, như tổ tiên các ngươi đến từ hạ giới năm đó, đã trấn áp Hoàng Thiên thần tộc nơi đây."
"Mặc dù ta không trải qua trận chiến tranh đó, nhưng ta đã từng thấy bên trong thời gian Vọng Cổ, có một vị Chân Thần của Hoàng Thiên thần tộc bị chém giết vẫn lạc ở hải ngoại."
"Vì vậy lúc đầu sau khi ta bị thương, đã dùng thời gian mấy vạn năm, để thời gian tạo ra một cái chuyện xưa về Chân Thần này."
"Cuối cùng trong gân ngàn năm, thời gian đã đồng ý chuyện xưa của ta, ta cảm nhận được khí tức vị Chân Thần đó trở về."
"Thần rất suy yếu và còn đang khôi phục, nhưng đã đủ để cho ta đan dệt nguyên vẹn chuyện xưa về Chân Thần."
"Sở dĩ lựa chọn các ngươi làm mồi câu, là bởi vì các ngươi liên quan nhân quả cùng Hạ Tiên, mà ban đầu vị Chân Thần nọ bị Hạ Tiên chém giết, cho dù căn nguyên không phải là Hạ Tiên tương quan cùng các ngươi, nhưng trong mảnh tỉnh không Thần Linh này cũng chỉ có mấy vị Hạ Tiên như vậy."
"Cho nên các ngươi chính là mồi câu tốt nhất."
"Ta muốn nhờ khí tức của các ngươi dẫn vị Chân Thần trở về còn suy yếu ra, để cho chuyện xưa của ta ở cấp độ Chân Thần trở thành chân thật, từ đó làm ta trở lại Thần Đài đỉnh phong, cùng với truy tìm con đường Chân Thần xa xôi."
Ngọc Lưu Trần không hề giấu giếm nói ra tất cả nguyên do, trong lúc tâm thần Hứa Thanh và đội trưởng chấn động, đám mây đỏ bay nhanh trên không trung bỗng nhiên dừng lại.
Đã đến hải ngoại. Trên mặt biển xuất hiện một tuyến đường thẳng dài vô biên vô hạn.
Một bên là màu đen, đó là nội hải.
Một bên là màu tím, đó là hải ngoại.