Chuong 2246: Hai ngoai quy di (1)
Chuong 2246: Hai ngoai quy di (1)Chuong 2246: Hai ngoai quy di (1)
Chương 2246: Hải ngoại quỷ dị (1)
Màn trời cũng không phải hoàn toàn là đen nhánh.
Mây máu đã trở thành nguồn sáng chiếu rọi, huyết sắc tung bay khắp bát phương.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu đứng trong tầng mây, vừa nghe Ngọc Lưu Trần nói vừa ngóng nhìn mặt biển.
Trên mặt biển, màu đen và màu tím nối cùng một chỗ tạo thành một đạo vết tích dài vô tận.
Như đường ranh giới phân cách Cấm Hải thành hai phía.
Mặc dù nội hải cũng có nguy hiểm nhưng tương đối có thể khống chế.
Dù là Nghênh Hoàng Châu hay là Nam Hoàng Châu, hoặc là Nam Tự đại vực cùng với vô số hòn đảo trên biển, trong vài vạn năm qua đã từng thăm dò phạm vi lớn.
Mặc dù bởi vì tu vi khác biệt cho nên phạm vi thăm dò không giống nhau, nhưng dưới nhiều đời người nỗ lực, từ trình độ nào đó mà thì nội hải... đã không còn tính là thần bí nữa.
Nhưng hải ngoại... Cho dù từng có nhật nguyệt tuần giới, nhưng vẫn là cấm địa của chúng sinh Vọng Cổ.
Người có tư cách bước vào giống như phượng mao lân giác.
Tu vi không đạt tới cấp độ nhất định mà cưỡng ép tiến vào, không qua bao lâu sẽ hình thân câu diệt.
Thậm chí nhiều khi ngay cả tại sao vẫn lạc cũng không biết.
Lại càng không cần phải nói mấy vạn năm trước huynh muội Kim Ô Thái tử cùng với Tri Canh vẫn lạc, khiến cho hải ngoại không có nhật nguyệt, quanh năm bị bóng tối thôn phệ.
Người có thể vào đó dò xét tự nhiên càng thêm thưa thớt. Thần bí và không rõ cũng đã trở thành đặc điểm của hải ngoại.
Cho dù lời nói của Ngọc Lưu Trần về hải ngoại đã mở ra tâng khăn che thứ nhất, nhưng bên dưới lớp khăn che vẫn là vô biên vô hạn bí ẩn.
Thâm sâu vô tận.
Nhị Ngưu trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là trong mắt nhìn về phía hải ngoại lộ ra một chút phức tạp.
Mà trong lòng Hứa Thanh cũng là suy nghĩ ngàn vạn.
Theo như lời của Ngọc Lưu Trần, kết hợp với hắn cưỡi long xa chứng kiến cùng với truyên thừa thu được, khiến cho hắn biết lời của đối phương về hải ngoại đại khái có lẽ là chân thật.
"Lịch sử của hải ngoại thậm chí còn cổ xưa hơn cả Hoàng Thiên thần tộc... -"
"Hoàng Thiên thân tộc đến từ hải ngoại... ..
"Như vậy cái gọi là hải ngoại, cuối cùng có lai lịch gì?"
Đáy lòng Hứa Thanh mơ hồ bay lên một suy đoán, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên, nhìn Tàn Diện Thần Linh lơ lửng cao cao bên ngoài Vọng Gổ.
"Thần... vì sao đi tới Vọng Cổ?"
Trong vài vạn năm qua, nghi vấn này thủy chung quay quanh trái tim chúng sinh, không có đáp án.
Mà giờ khắc đáy lòng Hứa Thanh nổi lên suy đoán, Ngọc Lưu Trần hít sâu nhẹ giọng mở miệng.
"Ngửi thấy rồi hả?"
Hứa Thanh gật đầu.
Đó là mùi máu tanh.
Từ hải ngoại bay tới... . Chuẩn xác mà nói, đây là mùi hải ngoại.
Tanh tương tự cùng nội hải, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau.
"Thật ra trước khi Phụ Thân không có phủ xuống, màu sắc của mảnh hải ngoại này chính là như thế, màu đen là thần tức của Hoàng Thiên thân tộc, không biết lẫn vào máu tươi của tồn tại gì, cho nên... đã khiến màu sắc của biển trở thành màu tím."
"Sau khi Phụ Thần phủ xuống, thần tức bao phủ thiên địa, cũng xâm nhập hải ngoại, vì vậy... Thần tức nơi đây, cũng chính là dị chất trong miệng tu sĩ các ngươi, trở lên càng thêm hỗn tạp, nồng đậm vô cùng.'
"Cuối cùng tạo thành một mùi tuyệt vời như vậy.'
"Khiến cho ta nghĩ tới một truyền thuyết truyền lưu toàn bộ tỉnh hoàn."
Ngọc Lưu Trần lại hít thêm một hơi thật sâu, nhấm nháp mùi vị máu tanh hải ngoại, trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị.
Lời từ miệng nói ra, truyên vào trong tai Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, bọn họ không khỏi nhìn nhau một cái, sau đó Hứa Thanh tram thấp mở miệng.
"Không biết truyền thuyết mà tiền bối nói là gì?" Ngọc Lưu Trần ý vị thâm trường nhìn Hứa Thanh sau đó ngẩng đầu, nhìn Tàn Diện Thần Linh mênh mông treo thật cao trên bầu trời, truyền ra âm thanh nhàn nhạt.
"Đó là truyên thuyết về Phụ Thần."
Truyền thuyết cụ thể thế nào hiển nhiên Ngọc Lưu Trân không muốn nói thêm, giờ phút này lão vung tay phải lên, mây đỏ chỗ Thần lập tức lan tràn tới ranh giới của nội và ngoại hải.
Nháy mắt tiếp theo, mây đỏ vòng quanh Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, vượt qua biên giới màu đen cùng tím.
Chân chính bước vào hải ngoại!
Sau đó mây đỏ không tiếp tục đi về phía trước, mà nhanh chóng tiêu tán ra.
Đồng thời giọng nói của Ngọc Lưu Trân cũng lập tức vang vọng.
"Tiếp theo cần các ngươi tự mình ra biển, tận hết khả năng đi tới chỗ sâu trong hải ngoại." "Không cần các ngươi làm thêm cái gì, bản thân các ngươi xuất hiện ở đây đã chính là mồi câu."
Theo lời nói cùng nhau truyền đến còn có một luồng lực lượng bài xích, đẩy thân ảnh Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu từ bên trong mây đỏ đang tiêu tán ra ngoài.
Tiến về mặt biển màu tím.
Trong chốc lát, chiếc Đại Dực bộ dáng giống bà lão của Hứa Thanh trống rỗng xuất hiện, rơi vào trên mặt biển.
Nếu như đổi thành nội hải, Đại Dực hạ xuống chắc chắn sẽ dấy lên sóng lớn.
Nhưng ở trong hải ngoại dù chỉ là biên giới, nước biển cũng càng thêm sền sệt, cho nên sóng biển nhẹ không thể xét, nếu không cẩn thận nhìn căn bản là không cách nào phát hiện ra.
Toàn bộ mặt biển như là nước đọng, không chút nhúc nhích.
Ở trên Đại Dực cũng tương tự như thế.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu đứng trên Đại Dực, cảm thụ được hải ngoại rất tram trọng, nội tâm dâng lên cảnh giác, đồng thời sự thần bí đến từ hải ngoại hóa thành uy áp vô danh, nương theo khí tức kinh khủng, vật chất hỗn hợp không biết, hợp thành phong bạo tâm linh không nhìn thấy, đập vào mặt của bọn hắn.
Toàn thân Hứa Thanh chấn động, Nhị Ngưu cũng hô hấp dồn dập.
Trong nháy mắt, bọn họ đều cảm nhận được linh hồn rung động lắc lư.
Một cỗ cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt không bị khống chế bay lên trong lòng, lan tràn toàn thân.
Loại cảm giác thế này, để cho Hứa Thanh nghĩ tới trải nghiệm lần đầu tiên ra biển lúc ở Thất Huyết Đồng năm đó.
Đối với hắn lúc đó mà nói, nội hải vừa thân bí đồng thời cũng có vô tận nguy hiểm.
Giống như lúc này.