Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2065 - Chuong 2247: Hai Ngoai Quy Di (2)

Chuong 2247: Hai ngoai quy di (2) Chuong 2247: Hai ngoai quy di (2)Chuong 2247: Hai ngoai quy di (2)

Chương 2247: Hải ngoại quỷ dị (2)

Cho đến thật lâu hai người mới thích ứng, sau khi nhìn nhau một cái Nhị Ngưu thở dài.

"Ta còn tưởng rằng sẽ trực tiếp đưa chúng ta đến mục đích, sau đó lại cam hai ta ra để câu cá, không ngờ... vậy mà lại bị nuôi thả."

Nhị Ngưu có chút bất đắc dĩ, y cảm thấy vị Thần Ngọc Lưu Trần này quả thực có chút lười rồi, lấy mình và tiểu Thanh để câu cá thì cũng đành, lại còn để cho mồi câu tự mình chạy.

"Nhìn qua là biết không chuyên nghiệp.

Nhị Ngưu ngồi xổm xuống, nhìn về nước biển màu tím bốn phía.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút sau đó vẫn là nhắc nhở.

"Đại sư huynh, lúc ở trên long xa Kim Ô ta đại khái thấy được một chút quang cảnh bên trong hải ngoại, nơi đây tôn tại rất nhiêu chỗ đáng sợ, cho nên ngươi... Chớ tự tìm đường chết."

Nhị Ngưu nghe vậy lập tức không vui.

"Tiểu Thanh, sao ngươi có thể nói đại sư huynh của ngươi như vậy, lời này quá đả thương người rồi, con người của ta chưa bao giờ làm việc tự tìm đường chết, nếu không làm sao ta có thể còn sống thật tốt như bây giờ."

Nhị Ngưu bất mãn.

Hứa Thanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn qua Nhị Ngưu.

Dưới ánh mắt của hắn, Nhị Ngưu dần dần có chút chột dạ, cuối cùng ho khan một tiếng.

"Được rồi được rồi, ta sẽ không đi tìm đường chết!"

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, phòng hộ Đại Dực lập tức mở ra thủ hộ bốn phương, đồng thời dưới hắn gia trì, Đại Dực bộ dáng như bà lão truyền ra âm thanh nổ vang, chậm rãi đi vê phía trước.

Thời gian trôi qua, ba ngày qua đi.

Trong ba ngày, hải ngoại không có phân chia ngày đêm, vĩnh viễn đều là một mảnh đen nhánh.

Càng là tương đối yên tĩnh.

Âm thanh của sóng biển cũng đều cực ít xuất hiện, thế nên sẽ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác giống như không phải là đang ở trên biển.

Nhưng ẩm ướt đến từ nước biển cùng với mùi máu tanh càng ngày càng nồng đậm lại thời khắc nhắc nhở Hứa Thanh, nơi đây... chính là hải ngoại.

Nhất là Đại Dực của bọn họ, vô luận là ở nội hải hay là đại lục Vọng Cổ, đều là Đại Dực có phòng hộ cường hãn, nhưng chỉ ở trong hải ngoại ba ngày, tầng ngoài đã bao trùm một mảnh hơi nước màu tím.

Một cỗ cảm giác ăn mòn cũng dần dần xuất hiện. Sau khi cẩn thận cảm thụ, Hứa Thanh và Nhị Ngưu đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Đó là một loại mục nát dưới năm tháng chảy xuôi.

"Hải ngoại này đúng là tà môn, chẳng những đen nhánh và yên tĩnh, dị chất càng nồng đậm pha tạp, ảnh hưởng đối ngoại vật càng thêm quỷ dị... Thời gian ba ngày, nhưng trên Đại Dực biểu hiện ra lại như đã qua 1000 năm.”

Nhị Ngưu hít sâu, giơ tay lên sờ vào hơi nước tâng ngoài Đại Dực.

Hứa Thanh vẻ mặt nghiêm nghị đang muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Đội trưởng cũng có chỗ phát hiện tương tự nhìn lại.

Lấy tu vi của bọn hắn, mặc dù trong hải ngoại tối tăm tâm nhìn không được hoàn toàn rõ ràng, nhưng đại khái cũng có thể thấy rõ đường nét, bây giờ dĩ nhiên chú ý tới vật trôi nổi trên mặt biển phía trước.

Là một số hòn đá bất quy tắc.

Chúng nó tàn phá, trôi nổi trên mặt biển, hình như không thể bị trầm.

Bất luận một khối nào cũng tràn ra khí tức cổ xưa, dường như chứng kiến vô tận năm tháng.

Lúc trước Hứa Thanh cũng đã thấy qua cảnh này trên long xa, biết được rất nhiều khu vực mặt biển của hải ngoại đều nổi lơ lửng phế tích, vốn sẽ không quá ngưng trọng nhưng bây giờ trong mắt của hắn bỗng lộ ra quang mang âm u.

"Đại sư huynh, có điểm gì là lạ... "

Hứa Thanh nói xong cất bước đi đến biên giới Đại Dực, thần nguyên hội tụ tới hai mắt nhìn sang phía hòn đá trôi tới.

Trên mặt biển đen nhánh, sau những hòn đá còn có một mảnh phế tích dày đặc. Giống như một tòa thành trì tan vỡ phá thành mảnh nhỏ, sau đó đổ xuống trên biển, phạm vi không nhỏ.

Mà ở chính giữa có một tòa miếu tàn phá nghiêng veol

Trên miếu lại có một đạo thân ảnh nhỏ bel

Đó là một tiểu cô nương mặc quần áo và trang sức cổ xưa, ngồi trên bức tường đổ của miếu thờ, hai chân trần trụi, hai đùi vung vay cao thấp, giống như rất là Vui sướng.

Miệng há to dường như đang ca hát, nhưng không có bất luận tiếng ca nào truyền ra.

Duy chỉ có từng mảnh quỷ ảnh có thể nói là số lượng nhiều kinh người, rập rạp vô số vờn quanh bốn phía, giống như đang cúng bái tiểu cô nương.

Ngay khi trông thấy tiểu cô nương này, tâm thân Hứa Thanh lập tức chấn động, một cỗ cảm giác sởn hết cả gai ốc không khỏi dâng lên từ đáy lòng. Đó là bản năng đến từ linh hồn, là dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm mãnh liệt!

Về phân Nhị Ngưu, giờ phút này cũng thông qua biện pháp của mình, thấy được một màn đó, con ngươi hai mắt chợt co rút lại, hít vào ngụm khí.

"Đó là thứ quỷ gì?"

"Không giống quỷ, cũng không giống Thần, càng không có khả năng là tu sĩ, thậm chí trên người thứ đồ chơi này còn không có cả mùi tử vong, không đúng, là không có bất luận khí tức gì!"

"Chẳng lẽ đây là thứ Ngọc Lưu Trần muốn dụ?"

"Nhưng sao ta lại cảm giác thấy thứ đồ chơi này còn đáng sợ hơn cả Ngọc Lưu Trần!"

Nhị Ngưu hô hấp dồn dập, trực giác của y luôn rất chuẩn, bây giờ rõ ràng có một loại cảm giác nguy cơ vượt qua Ngọc Lưu Trần bộc phát.

"Tiểu Thanh... Ngươi nói có khi nào Ngọc Lưu Trần câu cá lại câu trúng cá mập, chơi cho ngay cả mình cũng không còn hay không?”

Nhị Ngưu run rẩy, nhanh chóng truyên âm với Hứa Thanh, thân sắc Hứa Thanh ngưng trọng, điều khiển Đại Dực chuẩn bị lách qua khu vực trước mắt.

Nhưng vào lúc này, tiểu cô nương ngồi trên tòa miếu tàn phế trong tâm mắt bọn họ bỗng nhiên quay đầu, hai mắt tối như mực nhìn về phía bọn họ.

Khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Trong nháy mắt tiếp theo... tâm thần Hứa Thanh chấn động, thân nguyên hội tụ tại hai mắt trong khoảnh khắc tan vỡ, ngay cả tâm nhìn cũng đều tan biến, trước mắt tối sâm trực tiếp mù.

Cùng lúc đó hắn lập tức cảm giác sau lưng băng hàn, phảng phất như giờ phút này có tồn tại nào đó nằm ở trên lưng của hắn.

Ngay sau đó một âm thanh non nớt và rõ ràng từ phía sau truyền đến, giống như áp vào trên lỗ tai của hắn. "Tiểu ca ca chớ tiếp tục đi nữa, phía trước là điểm cuối cùng của biển, cũng là điểm cuối cùng của sinh mệnh."
Bình Luận (0)
Comment