Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2066 - Chương 2248: Tâm Mệt Mỏi (1)

Chương 2248: Tâm mệt mỏi (1) Chương 2248: Tâm mệt mỏi (1)Chương 2248: Tâm mệt mỏi (1)

Chương 2248: Tâm mệt mỏi (1)

Giọng nói âm u, đồng thời cũng kèm theo băng hàn truyền vào trong tai, tản ra tâm thần như hóa thành sông băng.

Giống như trong linh hôn đột nhiên xuất hiện một khối băng.

Khối băng tản ra từng trận lạnh lẽo, lan tràn từ linh hôn Hứa Thanh, ảnh hưởng đến toàn bộ cảm giác, khiến cho người hắn thời khắc này giống như đã mất đi toàn bộ nhiệt độ.

Chỉ có rét lạnh thông suốt toàn thân.

Từng chữ càng giống như nguyền rủa, cùng khí lạnh tạo thành gợn sóng trong thức hải Hứa Thanh, toàn bộ thần nguyên của hắn đã mất đi hoạt tính, như là nước đọng.

Dưới tang tâng hàn ý gia trì, dường như muốn thành vĩnh hằng.

Loại cảm giác này để cho ý thức của Hứa Thanh cũng xuất hiện dấu hiệu đình trệ, nhưng vào một hơi trước khi y thức biến thành lỗ hổng, Hứa Thanh dùng một tia thần tri sau cùng kích phát Kim Ô trong cơ thể.

Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng Kim Ô kêu vang vọng tâm thân Hứa Thanh.

Tiếng kêu này giống như triệu hoán.

Triệu hoán mặt trời ở trong cơ thể Hứa Thanh ra.

Vì vậy thân thể Hứa Thanh như một giới, ánh mặt trời bên trong giới bay lên trên không, chiếu rọi linh hồn!

Hỏa diễm màu đen lập tức bộc phát, đốt cháy toàn bộ khu vực, sau đó mười đạo Huyền Dương Tiên Quang cũng nối theo dựng lên, chiếu rọi vô tận ánh sáng cùng nhiệt độ.

Giờ khắc này mặt trời mọc trong thức hải, phát ra tia sáng vạn trượng.

Ngay khi đụng chạm cùng băng hàn vô hình, một tiếng cười khẽ vang vọng bên tai Hứa Thanh.

"Tiểu ca ca, ngươi phải nhớ kỹ nhắc nhở của ta đấy, mặt khác đồng bạn của ngươi nói không đúng, ta không phải là thứ đồ chơi quỷ gì, nếu như y mắng ta nữa, ta sẽ đưa y đi á.

Giọng nói hiện ra không rõ, phảng phất ý vị thâm trường, sau khi truyền ra cũng không biết là do lực lượng Thái Dương trong cơ thể Hứa Thanh, hay là tiểu cô nương nọ thay đổi ý nghĩ, hàn ý sau lưng Hứa Thanh lại nhanh chóng tiêu tán.

Tiếng cười bên tai cũng xa dần.

Nháy mắt tiếp theo, trước mắt đen nhánh cùng tâm thần băng hàn của Hứa Thanh hoàn toàn bị hỏa diễm đốt lên.

Rét lạnh bị thiêu đốt, cảm giác lần nữa trở về.

Một khắc thị giác khôi phục, Hứa Thanh hô hấp dồn dập chợt quay lại.

Sau lưng không có vật gì.

Chỉ có Nhị Ngưu cách đó không xa, thân thể đã thành băng điêu vẫn không nhúc nhích. Nhưng có khí nóng tràn ra từ trên thân, tràn đây một cỗ hương trà, đang đối kháng cùng băng hàn và dần dân hòa tan.

Trà này đến từ Ngọc Lưu Trần tặng cho lúc trước.

Phát hiện đại sư huynh tạm thời không ngại, Hứa Thanh cưỡng chế chấn động trong nội tâm, điều khiển Đại Dực bay nhanh, cuối cùng sau một nén nhang lách qua khỏi mảnh phế tích phía trước.

Cho đến khi rời khỏi rất xa, sắc mặt hắn trắng bệch, quay lại nhìn thoáng qua phế tích bao phủ trong bóng đêm, như ẩn như hiện ở phương xa.

Đồng thời cảnh giác càng đậm đối với mảnh ngoại hải này.

"Đó là cái gì... Thần linh?"

Tim Hứa Thanh đập nhanh, hắn đã gặp qua rất nhiều thần linh, nhưng tiểu cô nương cho hắn cảm giác giống như tương quan cùng thần linh, nhưng lại không phải là thần linh. "Còn có thời khắc cuối cùng, có lẽ tiên quang của ta cũng tồn tại tác dụng nhất định, nhưng hình như nó... cũng đang chủ động rời đi, đến cùng là tại sao?"

"Vâ phần nó nói mình không phải là thứ đồ chơi quỷ gì trong miệng đồng bạn của ta..."

Hứa Thanh trâm mặc, liếc mắt nhìn đội trưởng hóa băng điêu, vung tay lên, tiên quang trong cơ thể tràn ra chiếu vào trên băng điêu.

Khối băng dần dần tan rã, sau một nén nhang cuối cùng hoàn toàn tan ra, hai mắt Nhị Ngưu chợt mở, chuyện làm thứ nhất vậy mà là mở to miệng, chợt khẽ hấp về phía khí lạnh do khối băng tan ra.

Một hấp xuống, toàn thân Nhị Ngưu run ray lông mi và tóc cũng nổi lên màu trắng.

Băng hàn vốn là thủ đoạn ngày bình thường của y, và hung hiểm lần này hình như cũng không ép được Nhị Ngưu tham lam, dù thân thể lần nữa xuất hiện dấu hiệu đóng băng, nhưng y vẫn vừa run ray vừa cứng rắn nuốt ngụm khí lạnh nọ xuống.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo Nhị Ngưu biến sắc, lại điên cuồng nôn ra.

Vậy mà lại phun ra vô số sợi tóc héo rũ và hư thối.

Những sợi tóc nọ vừa rơi xuống liền hóa thành khí lạnh, tiêu tán bát phương.

Cho đến một hồi lâu sau cuối cùng đã phun ra toàn bộ tóc, Nhị Ngưu vẫn còn sợ hãi run rẩy ngồi xuống.

"Tính sai rồi, đây không phải là khí lạnh, là tử khí và thi khí hỗn hợp, tanh tưởi vô cùng, ăn vào không có chỗ tốt nào cải"

"Thứ kia, là cái đồ chơi quỷ... ."

Nhị Ngưu ôm bụng, nhìn qua phế tích phía sau, không đợi nói hết lời, Hứa Thanh vội vàng cắt ngang.

"Nó bảo ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi còn mắng nó nữa, nó sẽ đưa ngươi ởi.'

Nhị Ngưu nghe được câu này không khỏi hít vào một hơi, lập tức câm miệng.

Đáy lòng thì là ngạc nhiên, nghĩ đến lúc tiểu cô nương đó quay đầu nhìn về nơi đây, thật sự là y theo bản năng nói ra một câu đây là đồ chơi quỷ gì trong lòng...

"Chẳng lẽ là vì một câu nói trong nội tâm của ta, cho nên nó mới tới đây?"

"Nhỏ mọn như vậy?”

Nhị Ngưu do dự.

Mà giờ khắc này, người còn muốn do dự hơn Nhị Ngưu là Ngọc Lưu Trần.

Lão ẩn nấp trong hư vô ngóng nhìn mảnh phế tích nọ, thần sắc ngưng trọng.

Trong tâm mắt của lão, cảnh tượng có chút khác biệt cùng Hứa Thanh và đội trưởng thấy lúc trước.

Mảnh phế tích đó căn bản không phải là phế tích.

Mà là vô số sợi tóc vờn quanh cùng một chỗ, hình thành từng đoàn tóc... Hư thối và tanh tưởi, lan tràn ở trong đó.

Về phần tiểu cô nương, đó là rất nhiều tóc hội tụ cùng một chỗ đan dệt thành thân ảnh, tràn ra vô tận tà ác nhìn về phía Ngọc Lưu Trần.

"Cũng không biết là Hứa Thanh đặc thù, hay là con trâu nọ đặc biệt, lại hấp dẫn vật ấy..."

Ngọc Lưu Trần do dự, sau đó vẫn lựa chọn hòa thuận, vì vậy chia lìa một tia thân nguyên bản thân, hóa thành một ly trà tống xuất ra, trôi lơ lửng ở trước mặt tiểu cô nương.

"Mời uống trà."

Tiểu cô nương nhếch miệng cười một cái, toàn thân tràn ra rất nhiều sợi tóc quấn quanh chén trà, sau đó mới một lần nữa dung nhập vào đoàn tóc trong phế tích, biến mất không thấy gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment