Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2067 - Chương 2249: Tâm Mệt Mỏi (2)

Chương 2249: Tâm mệt mỏi (2) Chương 2249: Tâm mệt mỏi (2)Chương 2249: Tâm mệt mỏi (2)

Chương 2249: Tâm mệt mỏi (2) Thời gian cứ như vậy tiếp tục trôi qua. Mặc dù Nhị Ngưu đã phun ra rất nhiều,

nhưng hiển nhiên bụng vẫn hỏng, nửa tháng sau toàn thân y đều biến thành màu đen, vả lại trên người còn mọc ra tóc dài hư thối.

Thời điểm nghiêm trọng nhất thì cả người đều bị tóc vờn quanh, dù là cởi quần áo ra cũng làm cho người ta một loại cảm giác đang khoác da lông.

Vả lại dù cạo thế nào cũng đều không cạo hết.

Không thể không nói tâm tính của Nhị Ngưu đúng là vượt qua người thường, ngoại trừ lúc đầu có chút buồn râu, những ngày sau hình như đã quen, thậm chí còn có chút đắc ý.

"Tiểu Thanh à, ta cảm giác được những sợi tóc này có được sức phòng hộ không tâm thường, sau khi bao trùm toàn thân chẳng khác gì là mặc một bộ giáp lông!"

"Hơn nữa còn rất ấm áp!"

"Không tệ không tệ, đợi nó dài thêm một chút nghĩ biện pháp cắt đứt, đưa đi Y tộc nhờ đan dệt một chút, đến lúc đó bán đi nói không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền!"

Nhị Ngưu sờ lên bộ lông trên người hai mắt sáng lên.

"Hơn nữa ta phát hiện, từ khi trên người ta mọc ra đám tóc này, đoạn đường của chúng ta cũng an toàn hơn rất nhiêu, ngươi nhìn xem, tới tận bây giờ chúng ta không hề gặp phải hung hiểm dì... ..

"Tiếc là uy áp nơi đây quá nghiêm trọng, không thể kiên trì trên không quá lâu, nếu không chúng ta phi hành trên trời có thể đi càng nhanh hơn một chút."

Hứa Thanh lười quan tâm Nhị Ngưu nói liên thiên, nhắm mắt đả tọa, mà Nhị Ngưu vừa muốn tiếp tục nói thêm.

Nhưng vào lúc này Hứa Thanh chợt mở hai mắt ra, Nhị Ngưu cũng lập tức dừng lại.

Bọn họ đồng loạt nhìn vê phương xa.

Thiên địa phương xa vốn là một mảnh đen nhánh, nhưng giờ phút này lại có một vòng mặt trời bay lên từ mặt biển.

Mặt trời nọ cực lớn và mênh mông, một khắc xuất hiện bầu trời sáng ngời, nước biển cũng đều nổi lên gợn sóng chiết xạ mặt trời, khiến cho mặt biển tỏa sáng, chiếu rọi bốn phương.

Ánh sáng đó hiện lên huyết sắc, như là trời chiều.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, Nhị Ngưu cũng trợn mắt thật to, nhưng rất nhanh bọn hắn đã phát hiện, thứ bay lên này có lẽ không phải là mặt trời.

Bởi vì... ở một phía khác bây giờ lại có đợt mặt trời thứ hai bay lên trước mặt biển.

Vẫn chưa kết thúc, chỗ xa hơn xuất hiện mặt trời thứ ba. Sau đó là thứ tư, thứ năm, thứ sáu nối liền nhau... Thiên địa càng lúc càng sáng, cuối cùng trong thời gian một nén nhang thình lình có hơn 30 mặt trời toàn bộ bay lên trên không!

Riêng phần mình tỏa sáng, mạnh yếu khác biệt.

Vả lại ánh sáng tràn ra không cách nào bao phủ quá xa, không bao trùm được toàn bộ ngoại hải, chỉ có thể chiếu rọi một bộ phận khu vực.

Về phân nhiệt độ lại không có chút nào.

Càng thêm quỷ dị là những mặt trời bay lên đó lại lân lượt nhanh chóng hạ xuống, không có quy tắc giao thoa lẫn nhau, khi thì lên không khi thì trâm xuống biển.

Vì vậy trong khu vực đó cũng lúc sáng lúc tối.

Dị chất càng dần càng nồng đậm, khí tức thần linh cũng càng lúc càng sền sệt.

Cho đến trong nháy mắt tiếp theo, trong khi nội tâm của Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu đang kịch liệt gợn sóng, trong hơn 30 mặt trời, mặt trời cách hai người gân nhất đột nhiên nứt ra một đạo khe hở ở chính giữa.

Tiếp theo khe hở lan tràn, mở ra.

Như một con mắt!

Chuẩn xác mà nói, đó đúng là một con mắt!

Dường như là mở ra trong lúc ngủ say, bây giờ ngóng nhìn tới chỗ Đại Dực của Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Ngay khi nhìn đến, Đại Dực lập tức nổ vang và bắt đầu tan rã, vặn vẹo tràn ra từ trong ánh mắt cũng trực tiếp liên lụy đến Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.

Thân thể của bọn hắn lập tức xuất hiện dị hóa.

Nhị Ngưu hoảng sợ run run, giọng nói cũng trở lên bén nhọn hơn một chút.

"A Thanh, mau cùng ta nhảy Tế Vũ, đây là mộng của thần linh không biết nào đó, thân này kinh khủng, mộng cũng có nửa thật! 了

Trong lúc nói Nhị Ngưu lập tức nhảy dựng lên, cả người lông bị y vung qua vung lại, nhảy ra Tế Vũ chuyên môn biểu diễn vì thần linh.

Trong miệng càng là lẩm bẩm lời tế tự.

Hứa Thanh cũng không dám chậm trễ lập tức đứng dậy, cùng nhau Tế Vũ với đội trưởng.

Đối với mộng của thần linh, hiển nhiên Nhị Ngưu với kiếp trước là Đại Tế Vũ của Tế Nguyệt đại vực càng thêm am hiểu, bây giờ trong lúc nhảy múa, ánh mắt của thứ như mặt trời giữa không trung dừng lại, giống như bị hấp dẫn chú ý.

Thời gian dần trôi qua, ba canh giờ sau, con mắt thật to nọ dần dân khép kín, cùng những mặt trời mắt chìm vào dưới biển, biến mất không thấy gì nữa.

Hứa Thanh không chút do dự lập tức điều khiển Đại Dực đã rách nát, nhanh chóng rời xa phiến khu vực này, lại chui vào trong bóng tối.

Hồi lâu sau không phát hiện có những dị thường khác, Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu trên Đại Dực đồng thời thở dài một hơi, hai người nhìn nhau một cái riêng phần mình cười khổ.

"Tiểu Thanh à, ngươi nói Ngọc Lưu Trần có còn ở đây không?”

"Ta cảm giác nơi đây quá nguy hiểm, ta đoán Ngọc Lưu Trần có lẽ cũng đã câu được cá rồi, hay là... chúng ta trở về?"

Hứa Thanh tram ngâm, nhìn xung quanh một chút sau đó nhẹ gật đầu.

"Chúng ta trở về, nếu như Ngọc Lưu Trần tiên bối không muốn, cũng sẽ hiện thân báo cho biết... …

"Không sai, nếu như lão không hiện thân vậy có nghĩa là lão ngâm đồng ý chúng ta rời khỏi." Nhị Ngưu nhanh chóng tán đồng, hai người lần nữa nhìn nhau sau đó không chút do dự cải biến phương hướng của Đại Duc, di chuyển về phía nội hải.

Mà giờ khắc này Ngọc Lưu Trần mà bọn hắn đang tâm tâm niệm niệm đang ở đáy biển...

Đáy biển, hơn ba mươi mặt trời trầm xuống lúc trước bây giờ đã khôi phục bộ dáng nguyên bản, rập rạp vô số tụm quanh cùng một chỗ.

Đây thật ra là hơn ba mươi con mắt thật to, vả lại giữa nhau còn có một chút dây kết nối nhỏ mơ hồ.

Thoạt nhìn như là bồ đào.

Đang ngóng nhìn Ngọc Lưu Trần.

Ngọc Lưu Trần trầm mặc.

Đáy lòng lão đã bắt đầu mắng.

Đây không phải lần đầu tiên lão tới ngoại hải, cho đến bây giờ lão đã dò xét nơi này rất nhiều lần.

Mặc dù ngoại hải thần bí vả lại rất nhiều khu vực coi như là lão cũng đều cảm thấy hung hiểm, nhưng dẫu sao ngoại hải khổng lồ và mênh mông, cho nên chỉ cần lão không đi đến chỗ sâu, sẽ rất hiếm khi gặp phải tôn tại để cho lão cần mời uống trà.
Bình Luận (0)
Comment