Chương 2250: Tâm mệt mỏi (3)
Chương 2250: Tâm mệt mỏi (3)Chương 2250: Tâm mệt mỏi (3)
Chương 2250: Tâm mệt mỏi (3) Nhưng lần này lại không giống vậy. Tiểu cô nương nọ có thể nói là trùng
hợp, mà vị trước mắt thì lão nhớ kỹ ngày thường đều là nghỉ lại ở chỗ sâu trong ngoại hải mới đúng, nhưng hôm nay vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Nên biết rằng nơi đây cách chỗ sâu còn rất xa xôi...
Thuộc về khu vực vùng biên của ngoại hải.
"Mặc dù ta dẫn bọn hắn tới là để câu cá, nhưng giờ sao... lại dụ loạn thế này!"
Ngọc Lưu Trần bất đắc dĩ thở dài, vung tay lên lấy ra một ly trà đưa qua.
"Mời uống trà."
Toàn bộ con mắt giống như bồ đào híp lên, tràn ra xúc tu như cành cây cuốn tới trên chén trà, sau đó chậm rãi chìm vào đáy biển đi xa không thấy.
Ngọc Lưu Trần thấy tâm mệt mỏi. Cảm nhận được hai người Hứa Thanh rời đi, lão chân chừ một chút nhưng vẫn không có ngăn cản.
"Ven biển thì ven biển đi, hy vọng trong khoảng thời gian tiếp theo có thể an ổn một chút, thuận lợi dụ vị Chân Thần trở về nọ ra, ta có thể cảm nhận được vị kia... Đã động rồi."
"Vả lại rất là suy yếu..."
Đáy lòng Ngọc Lưu Trần bay lên chờ mong.
Chỉ là chờ mong của lão tồn tại sai biệt cực lớn cùng thực tế, hình như thần quyền chuyện xưa của lão ở trong ngoại hải này cũng bị ảnh hưởng, có chỗ vặn vẹo.
Nguyên nhân thì từ một câu của Nhị Ngưu trên ngoại hải vào mấy ngày sau.
"A Thanh, mấy ngày nay ta nhớ lại một chút, tiểu cô nương nọ bởi vì ta mắng một câu trong đáy lòng, tiếp theo mặt trời hình như cũng bởi vì ta nói rằng chúng ta rất an toàn..." Trên Đại Duc,than sắc Nhị Ngưu ngưng trọng nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ta nghĩ rằng không bình thường!"
"Hình như lời nói của ta trong ngoại hải này, sẽ hình thành sức mạnh kỳ dị!"
"Chẳng lẽ truyền thuyết lâu đời là thật?"
Hứa Thanh nghe vậy nhìn Nhị Ngưu, vẻ mặt cũng trở lên nghiêm nghị, bởi vì thật ra một đường này hắn cũng đang suy tư vấn đề tương tự, chỉ là không phải suy nghĩ bởi vì đại sư huynh, mà là thân phận Kim Ô của mình.
Hắn luôn cảm thấy từ sau khi bước vào ngoại hải, có một ánh mắt cổ xưa như ẩn như hiện đang ngóng nhìn chính mình.
Bây giờ nghe Nhị Ngưu nói xong, Hứa Thanh bèn hỏi một câu.
"Truyền thuyết gì?"
Nhị Ngưu hít sâu.
"Trong truyên thuyết, ngoại hải tồn tại chủ nhân, vị chủ nhân này anh tuan vô cùng, đứng đầu thiên địa, phong độ nhẹ nhàng, hậu cung vô số, vả lại bản thân vừa nguyên thủy lại cổ xưa, mênh mông lại thân thánh, nhưng có một ngày gã không còn hứng thú vô địch nữa, vì vậy đã rời khỏi biển khơi."
"Trước khi đi gã đã lưu lại một câu: Lúc ta trở về, chúng thần phải tới bái ta."
Nhị Ngưu ho khan một tiếng.
Lúc đâu Hứa Thanh còn nghe rất nghiêm túc, nhưng rất nhanh nghe thấy không bình thường.
"Đại sư huynh, truyền thuyết này từ đâu tới?"
“Ta nói.'
Nhị Ngưu cười hắc hắc, run rẩy bộ lông toàn thân.
"Chỉ đùa một chút thôi, ha ha, ta thấy mấy ngày nay mọi người quá khẩn trương, an tâm an tâm, trên đường ta đã tính toán rồi, lúc trước chúng ta đã đi qua hải vực này rồi, rất an toàn... không đợi Nhị Ngưu nói xong, kịch biến đột nhiên xuất hiện!
Mảnh đại vực chỗ bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang thật mạnh, cực kỳ đột ngột khiến ngoại hải yên tĩnh.
Mà mặt biển càng là nhấc lên sóng lớn.
Như biển động.
Đây cũng là tình huống chưa từng xuất hiện qua.
Nội tâm Hứa Thanh chấn động, Nhị Ngưu trợn mắt thật to hít vào một hơi.
Hai người không chút do dự lập tức muốn điều khiển Đại Dực tạm thời bay lên, tránh đi sóng lớn trên mặt biển, nhưng trong nháy mắt tiếp theo... mặt biển khu vực này lại bay lên không trước!
Nếu đứng từ trên bầu trời chí cao nhìn xuống bên dưới, như vậy bây giờ có thể thấy rõ khu vực mặt biển nơi đây tạo thành hình tròn bay lên, phạm vi cực lớn, Đại Dực hai người Hứa Thanh chỉ là một cái chấm mà thôi. Ma theo mặt biển hình tròn nâng lên, sau khi rõ ràng vậy mà lại là một cái chén!
Hải vực này vậy mà lại là một cái chén trong biển.
Một cánh tay hải yêu có thể so với một châu lộ ra bộ phận thân ảnh trên biển.
Kinh tâm động phách, chấn động thiên địa.
Tồn tại này, quá lớn!
Mỗi một tay đều cầm lấy một chút vật phẩm, trong đó một tay bưng chính là... cái chén biển chỗ Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.
Giờ phút này đang tiến tới trước.
Tâm thần Hứa Thanh và Nhị Ngưu nổ vang, không dám nhúc nhích chút nào.
Mà hiển nhiên đối với vị hải yêu kinh khủng nọ mà nói, sự hiện hữu của bọn hắn như là bụi bặm không có ý nghĩa, cho nên sau khi trôi qua mấy canh giờ, hải yêu khổng lồ lại chui vào mặt biển, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng nhau chui vào còn có cái chén lớn.
Trên Đại Dực, Hứa Thanh và Nhị Ngưu sắc mặt trắng bệch.
Hư vô xa xa, sắc mặt của Ngọc Lưu Trân tương tự trắng bệch.
"Hai người bọn hắn có vấn đề lớn, nếu không chút mồi câu như vậy, không thể nào thu hút tồn tại cổ xưa đến thết"
"Ta dẫn bọn hắn tới câu cá, nhưng không phải câu cá dạng đó!"
Ngọc Lưu Trân cảm thấy nếu cứ tiếp tục nuôi thả, nói không chừng hai tên này sẽ thu hút tới tôn tại đáng sợ hơn, đến lúc đó cá mình cần còn chưa tới, sợ là mồi câu và cả người câu cá đã... vẫn lạc trước rồi.
Nghĩ tới đây Ngọc Lưu Trần không chần chừ nữa, thân thể lập tức tan biến, lúc xuất hiện đã ở trên Đại Dực chỗ Hứa Thanh và Nhị Ngưu. Sau khi trong thay Ngoc Luu Tran, tam tình Hứa Thanh và Nhị Ngưu gợn sóng, riêng phân mình chột dạ, lập tức bái kiến.
"Không cần bái nữa, ta đưa bọn ngươi đi"
"A? Không phải để cho chúng ta tự đi sao." Nhị Ngưu vội vàng mở miệng.
"Các ngươi còn tiếp tục tự mình đi, ta sợ sẽ gặp phải tồn tại có thể nuốt cả ta."
Ngọc Lưu Trần không muốn lãng phí thời gian, trong lúc nói vung tay lên, cuốn Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu lên và bước vào bầu trời.
"Tiền bối nói đùa, có tiền bối ở đây, làm sao có thể gặp được loại tôn tại một phát nuốt..."
Nhị Ngưu vừa nói đến đây, Hứa Thanh hít vào một hơi da đầu có chút run lên, hắn nghĩ tới những lời đáng sợ đại sư huynh nói lúc trước, vừa muốn nhắc nhở Ngọc Lưu Trần.
Trong nháy mắt tiếp theo, Ngọc Lưu Trân bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc đại biến.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu cũng đã nhận ra dị thường, ngẩng đầu nhìn lại.
"Tại sao trời lại biến thành màu đỏ rồi."
Nhị Ngưu thì thào, hai mắt trợn to, hoàn toàn hoảng sợ.
"Lời của ta ở ngoại hải thật sự hiệu nghiệm như vậy sao?”
Mà Hứa Thanh ngoại trừ hoảng sợ ra còn có những cảm giác khác.
Hắn đã cảm nhận được, đạo ánh mắt như ẩn như hiện từ sau khi hắn bước vào ngoại hải, bây giờ hình như đã càng rõ ràng hơn!
Trong nháy mắt tiếp theo, trời rơi xuống!
Giống như có một tôn tại kinh thiên động địa mở cái miệng to ra... Hoặc là nói, tôn tại này đã sớm mở miệng ra, bây giờ nuốt xuống.