Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2070 - Chương 2252: Giới Này Của Các Ngươi (1)

Chương 2252: Giới này của các ngươi (1) Chương 2252: Giới này của các ngươi (1)Chương 2252: Giới này của các ngươi (1)

Chương 2252: Giới này của các ngươi (1)

Bầu trời đen nghị mặt đất bát phương là đầm lầy với nhiều phế tích, tạo thành âm trầm và áp lực nồng đậm.

Mà ở trong thế giới Tuế Khư u ám ảm đạm này, thế mà lại xuất hiện một ngọn lửa, xuất hiện một lão đầu nhân tộc như thế.

Cảnh tượng thế này, quá quỷ dị rồi.

Đối phương là người hay quỷ, là dị hay là thân... Hứa Thanh nhìn không ra.

Nhưng sự cảnh giác và khẩn trương trong lòng hắn đã đến cực hạn.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, từ khi hắn bước vào ngoại hải, ánh mắt như ẩn như hiện kia... Chính là đến từ nơi đây, chuẩn xác mà nói là đến từ lão đầu trước mắt này.

Mà đáp án đó, cũng là ngọn nguồn khiến hắn khẩn trương. Đối phương đến không rõ ý đồ, thiện ác khó phân.

Hứa Thanh cũng đại khái có thể tưởng tượng ra, từ khi mình bước vào ngoại hải đã bị chú ý, cho đến lúc này gặp nhau... Có thể làm được điểm này, nói rõ thực lực của vị trước mắt sợ là vượt qua Thần Đài.

"Chẳng lẽ là bị vây ở nơi đây?"

Suy nghĩ của Hứa Thanh vừa mới nổi lên đã lập tức bị hắn cắt đứt, hắn tiếp xúc rất nhiều thân linh, biết rằng có một số tồn tại rất đáng sợ, chỉ cần liếc một cái là có thể thần tri ý niệm trong lòng mình.

Thế là hắn thu hồi tất cả suy nghĩ, khom người cúi đầu về phía lão đầu.

"Bái kiến tiền bối!"

Nhị Ngưu ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, con ngươi co rút, thân thể run nhè nhẹ, nội tâm bốc lên ngút trời.

Ánh mắt của đối phương chỉ quét qua một cái, y đã có một loại cảm giác linh hồn như bị nhìn thấu, tất cả bí ẩn dường như đều không thể che giấu.

Mà loại cường giả này, Nhị Ngưu tìm kiếm ký ức, xác định mình chưa từng thấy qua lão đầu trước mắt, cho dù là tăng thêm ký ức kiếp trước cũng vẫn xa lạ đối với người này.

Nhưng đặc thù của bản thân, khiến cho Nhị Ngưu phán đoán tu vi của đối phương chuẩn xác hơn Hứa Thanh một chút.

"Đây là cảnh giới gì? Hạ Tiên? Chân Thần? Hay là... Trên Hạ Tiên? Trên Chân Thần?"

Nghĩ tới đây đội trưởng hô hấp dồn dập, da đầu có chút tê dại, vì thế vội vàng lộ ra vẻ nịnh nọt lấy lòng, cúi đầu với lão đầu đang nướng đồ ăn.

"Van bối Trân Nhị Ngưu, bái kiến tiền bối, đa tạ ân ban tên của tiên bối, đại ân như thế, vãn bối về sau nhất định dù máu chảy đầu rơi, cũng toàn lực báo ân! Vậy sau này, vãn bối sẽ gọi Mao Quái!" Lời của Nhị Ngưu lọt vào tai Hứa Thanh, lập tức trở thành sấm sét.

Hắn hiểu rất rõ đại sư huynh của mình, có thể khiến đối phương cung kính đến trình độ như thế, cực kỳ hiếm thấy.

Phải biết coi như là Ngọc Lưu Trần, đại sư huynh cũng chỉ là một trận vuốt mông ngựa mà thôi.

Nhưng bây giờ, lại nói đối phương có ân ban tên...

Có thể khiến đại sư huynh làm như thế, Hứa Thanh cảm nhận được lão đầu này đáng sợ, vì thế càng thêm cẩn thận.

Bên cạnh đống lửa, lão đầu cười như không cười, ánh mắt lại lân nữa nhìn Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.

"Mao Quái, trên người ngươi có khí tức nguyên rủa... Thú vị, sao ta lại cảm giác đây là chính ngươi tự hạ phong ấn cho mình vậy? Vãng thế không ít, tạm thời coi như ngươi cũng là một nhân tộc đi."

Lời này vừa nói ra, Nhị Ngưu cười ngượng. Ma lão đầu vừa nói vừa lật mặt của xiên thịt, mùi thối rữa tỏa ra khiến người ta buồn nôn. Nhưng sau khi ngửi lão lại nuốt nước miếng, bộ dạng rất ngon miệng.

"Các ngươi có ăn hay không?”

Lão đầu hỏi một câu.

Hứa Thanh chân chừ.

Nhị Ngưu vội vàng lắc đầu, từ sau khi y nuốt hàn khí làm toàn thân mọc lông, trong khoảng thời gian này quả thật có chút xấu bụng, quan trọng nhất là y không dám ăn.

Mặc dù y đã từng cảm thấy bụng của mình không có gì không thể tiêu hóa, nhưng nhìn ánh mắt của lão đầu, y cảm thấy vẫn là không ăn mới ổn.

"Chúng ta sẽ không ăn, vì... chúng ta ăn no rồi."

Lão đầu nghe vậy, sắc mặt trâm xuống.

Lập tức cảm giác áp lực bốn phía bỗng nhiên nồng đậm, màn trời nổ vang giống như muốn vỡ vụn, đại địa bốc lên, nổi hơi nước.

Đầm lầy như muốn khô cạn!

Hứa Thanh và Nhị Ngưu nhìn thấy cảnh này đều hãi hùng khiếp vía.

Sắc mặt Nhị Ngưu nghiêm nghị, quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh, vô cùng nghiêm túc.

"Tiểu sư đệ, còn không mau đi ăn cùng lão gia gia, tôn lão ái ấu là đức hạnh tốt đẹp của nhân tộc chúng ta, lão gia gia là lão, ngươi là ấu!"

Hứa Thanh nhìn Nhị Ngưu một cái, đáy lòng tram ngâm.

Hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của đội trưởng, lão nhân này quỷ dị, nếu tiếp tục cự tuyệt thì lo lắng sẽ trở mặt, mà nhục thân của mình đặc thù...

Nghĩ tới đây trong mắt Hứa Thanh lộ ra quyết đoán, cất bước đi đến bên cạnh đống lửa, khoanh chân ngồi xuống. Mắt thấy Hứa Thanh tới, lão đầu ném một cái xiên thịt qua.

Hứa Thanh ngưng trọng, một phát tiếp nhận, nhìn thịt xiên trước mắt, ngửi mùi vị khiến người ta buồn nôn, hắn hung hăng cắn răng, đặt lên miệng ăn một miếng.

Một cái chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt hắn bỗng nhiên biến kỳ dị, cúi đầu nhìn xiên thịt trong tay, lại ăn một miếng.

Sau khi nhấm nuốt, cảm thụ được loại mỹ vị không gì sánh kịp cùng với nhiệt lượng trong cơ thể, Hứa Thanh yên lặng ăn thêm mấy miếng, đã ăn hết toàn bộ xiên thịt.

Cách đó không xa, Nhị Ngưu nhìn thấy hết thảy, có chút tò mò đang muốn mở miệng hỏi Hứa Thanh, lão đầu bên cạnh đống lửa mang theo nụ cười khó hiểu, nhìn về phía Hứa Thanh.

"Ăn ngon không?"

Hứa Thanh gật đầu, loại thịt không biết lai lịch này, có thể nói là món ngon nhất cả đời này hắn từng ăn.

Lão đầu cười cười, nâng tay lên vồ một cái về phía bên phải trống trải, lập tức bên phải truyên đến tiếng nổ vang, một mặt tường bằng thịt từ đằng xa như bị thu lấy, như dời non lấp biển mà đến.

Tường này cao ngang trời, mênh mông vô tận, giống như bức tường thế giới này, càng tới gần thì thế giới càng nhỏ.

Cuối cùng bức tường thịt mênh mông bên cạnh lão đầu dừng lại, mà bàn tay của lão đầu vẽ lên bức tường thịt, cắt một miếng thịt rồi xâu vào trên xiên sắt, tiếp tục nướng.

Hứa Thanh nhìn thấy cảnh này, hít vào một hơi lạnh.

Nhị Ngưu suýt rớt tròng mắt xuống, nhìn chằm chằm bức tường... Đấy đâu phải là tường gì, rõ ràng là thịt của sinh vật khủng bố đang chứa bọn hol
Bình Luận (0)
Comment