Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2071 - Chương 2253: Giới Này Của Các Ngươi (2)

Chương 2253: Giới này của các ngươi (2) Chương 2253: Giới này của các ngươi (2)Chương 2253: Giới này của các ngươi (2)

Chương 2253: Giới này của các ngươi (2)

Mắt thấy như vậy, Nhị Ngưu liếm môi một cái, nhanh chóng mở miệng.

"Lão gia gia, thật ra... trước đó ta cũng chưa ăn no...

"Ta cũng chưa ăn nol" Lão đầu nhàn nhạt mở miệng, lại đưa cho Hứa Thanh một xiên.

Nhị Ngưu ủy khuất nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ có thể trông mong nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhanh chóng nhận. lấy, không để ý Nhị Ngưu mà tiếp tục ăn.

Cảm giác nhiệt lượng trong cơ thể càng lúc càng nồng đậm, đến cuối cùng mỗi lần nuốt xuống, khí tức của hắn sẽ am ầm bộc phát.

Tự nhiên bây giờ hắn hiểu rõ, có thể nói loại thịt này là cơ duyên tạo hóa đối với mình! Liên hệ giữa linh hồn được tẩm bổ và máu thịt cũng càng chặt chẽ hơn.

Thế là hắn liều mạng toàn lực, một ngụm tiếp một ngụm.

Đáy lòng Nhị Ngưu càng thêm sốt ruột, nước miếng cũng sắp chảy xuống nhưng lại không dám tới gần, cuối cùng chỉ có thể yên lặng tự nói với mình dưới đáy lòng, không phải chỉ là khối thịt thôi sao, có gì đâu...

Cứ như vậy dưới cái nhìn chăm chú của Nhị Ngưu, Hứa Thanh cùng lão đầu mỗi người ăn mỗi miếng thật ngonl

Sau mấy xiên, cuối cùng Hứa Thanh thật sự ăn không nổi nữa.

Mặc dù hắn còn muốn ăn và thân thể vẫn có thể dung nạp, chỉ là sau khi linh hồn tăng vọt thì hiện ra ý bão hòa.

Lão đầu thấy vậy, trên mặt nổi lên nụ cười.

"Thích ăn như vậy, cũng được, chỗ ta còn chút hoa quả, sẽ nướng thêm." Lão đầu nói xong, đưa tay lên v6 hư không một cái, lập tức một chùm bồ đào màu đen bay ra, rơi vào trong tay lão.

Chùm đồ đào này có hơn ba mươi quả, tụm quanh cùng một chỗ, mỗi một quả đều rất căng tròn.

Chỉ là... sau khi Hứa Thanh nhìn lại, lại mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.

Cho đến khi hắn nhìn thấy những quả bô đào đó đang run ray mà một quả trong đó mở ra một khe hở giống như con mắt.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động mãnh liệt.

"Đây là..."

Nhị Ngưu cũng như bị thiên lôi oanh kích, đông dạng chấn kinh.

Lúc nội tâm hai người hoảng sợ, hai ngón tay lão đầu bóp một quả bồ đào, một tiếng kêu thê lương vang lên như ẩn như hiện, lão túm xuống ném về phía bên cạnh. Oanh một tiếng, quả bồ đào lập tức biến lớn.

Trở thành một con mắt khổng lồ, tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Chính là mặt trời xuất hiện trong thần mộng mà bọn Hứa Thanh gặp được trên đường.

Lúc ấy Nhị Ngưu từng nói, thân này đáng sợ, giấc mộng lại nửa thật nửa giả.

Mà bây giờ... Mộng Cảnh Chi Dương đó lại xuất hiện trong tay lão đầu, trở thành hoa quả trong lời nói.

Hứa Thanh hít sâu, còn não hải Nhị Ngưu ầm ầm.

Bọn hắn ngơ ngác nhìn lão đầu từ trên mặt trời to lớn đó cắt xuống một ít thịt, xiên mấy chuỗi...

Đang muốn nướng.

Hứa Thanh thở sâu, lập tức đứng lên cung kính mở miệng.

"Tiền bối, để ta làm cho."

Lão nhân cười cười, đưa cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh tiếp được, chỉ cảm thấy một cỗ đại lực ở trong tay bộc phát, mãnh liệt rơi xuống, tiếp theo một cái chớp mắt tu vi hắn vận chuyển, nhục thân toàn lực ứng phó, lúc này mới miễn cưỡng cầm vững.

Run rẩy đặt trên đống lửa.

Nhị Ngưu nhìn quả bồ đào, đáy lòng y khát vọng vô hạn, vì thế lập tức vỗ ngực.

"Tiền bối, ta thấy lửa này sắp tắt rồi, ta am hiểu thổi lửa, ta thổi rất giỏi."

Nói xong Nhị Ngưu liên chạy tới, ngồi xổm nơi đó thổi khí về phía đống lửa.

Lão đầu nhìn hai người, giống như cười mà không phải cười, cũng không có ngăn cản.

Cứ như vậy dưới sự cố gắng của Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, rốt cục nướng xong quả bồ đào này.

Xiên thứ nhất, dĩ nhiên là thuộc về lão đầu. Xiên thứ hai, Hứa Thanh thấy đại sư huynh ra sức.

"Cho y đi." Lão đầu tùy ý nói.

Nhị Ngưu kích động, nhận lấy xiên thịt bô đào Hứa Thanh đưa tới, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, hai mắt sáng lên.

Một xâu cuối cùng, Hứa Thanh thở sâu rồi cắn một cái, lập tức trong cơ thể nổ vang, sau khi linh hôn bão hòa lại lần nữa tăng lên, nhất là thân nguyên trong cơ thể cũng sôi trào lên.

Trong lúc nhất thời, nơi đây ngoại trừ tiếng lửa cháy và nuốt nước bọt ra thì không còn tiếng động nào khác.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh thật sự ăn không vô, mắt thấy đại sư huynh vẫn chưa thỏa mãn, dứt khoát đưa một nửa xiên của mình cho y.

Nhị Ngưu lập tức cảm động, ăn như hổ đói.

Lão đầu ở một bên nhìn màn này, vỗ vỗ bụng đứng lên. "Gặp nhau cũng là có duyên, vật nhỏ lão phu muốn chờ cũng sắp tới, như vậy lão phu liên đi."

Nói xong, lão lại nhìn hai người Hứa Thanh.

"Tuy các ngươi không phải tộc nhân của ta, nhưng cũng là nhân tộc. Chỗ thế giới của các ngươi, lại đưa tới Thượng Hoang... Cũng không biết đối với sinh linh giới này mà nói, thì là tốt hay là xấu."

"Mà tiểu tử ngươi..."

Lão đầu nhìn về phía Hứa Thanh.

"Vị giúp ngươi đắp nặn thân thể là trưởng bối của ngươi đúng không, lá gan thật lớn, đường đi cũng đủ cuồng dã, có quyết đoán, nhưng ngươi không nên đến Nguyên Thủy Hải, đến đây thì khí tức trên người ngươi, sẽ tản ra toàn bộ tinh hoàn.”

"Cũng là nguyên nhân ta dẫn ngươi tới đây sau khi phát hiện ra ngươi, ta muốn xem thử bộ thân thể được tạo từ máu thịt Thượng Hoang." "Đây chính là một con đường trước nay chưa từng có.'

"Nhưng nhân tộc ở thế giới này của các ngươi, nhận thức về Nguyên Thủy Hải quá ít, không biết được nguyên do không nên đến cũng là bình thường."

Lão đầu nói xong, chú ý đến ánh mắt Hứa Thanh, tràn đầy vẻ tán thưởng.

"Tiểu tử ngươi phẩm tính cũng không tệ, biết đến giúp đỡ, không phải là người ăn miễn phí, Mao Quái cũng có xuất lực, cũng được, vậy ta giúp các ngươi gảy bỏ những thứ bẩn trên người đi."

Nói xong, lão đầu vung tay lên.

Nhất thời một luông gió kèm hỏa nhiệt ập vào mặt Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.

Chớp mắt tiếp theo, Hứa Thanh nghe được một tiếng kêu rên thê lương quanh quẩn ở sau lưng.

Hai hồn ảnh mơ hồ biến ảo từ trên người hắn và Nhị Ngưu, cuốn ngược ra trong gió nhiệt, bay tới phương xa, hai hôn ảnh dung hợp hóa thành tiểu cô nương bọn hắn gặp được lúc đầu.

Thứ đó, chưa bao giờ rời đi!

Lúc này sau khi xuất hiện, tiểu cô nương hoảng sợ nhìn lão đầu.

"Cút." Lão đầu nhàn nhạt mở miệng.

Tiểu cô nương run rẩy, trong nháy mắt biến mất.

Hứa Thanh và đội trưởng tâm thần gợn sóng, lập tức đứng dậy bái tạ, trong lòng có vô số nghi vấn đang muốn hỏi.

Lão đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bên trên, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Vật nhỏ ta muốn đợi, tới rồi."
Bình Luận (0)
Comment