Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2074 - Chương 2256: Có Thể Là Nơi Không Tồn Tại (1)

Chương 2256: Có thể là nơi không tồn tại (1) Chương 2256: Có thể là nơi không tồn tại (1)Chương 2256: Có thể là nơi không tồn tại (1)

Chương 2256: Có thể là nơi không tôn tại (1)

Bên trong thế giới Tuế Khư, Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu nhìn vết nứt trên bầu trời, trong lòng mỗi người đều không ngừng suy nghĩ.

Lần này trải qua ngoại hải, đối với Hứa Thanh có thể nói là kỳ quái, vô luận là gặp phải những tồn tại quỷ dị hay là lão giả nhân tộc mới vừa rồi.

Đều khiến cho tâm tư của hắn nảy sinh ngàn vạn.

Nhất là lời nói của đối phương trước khi đi, càng làm thế giới quan của Hứa Thanh nổ vang.

"Ba mươi sáu tỉnh hoàn... Nguyên Thủy Hải..."

Hứa Thanh tâm thân ba động, có một số việc sau khi hắn dùng thân thể từ huyết nhục Thượng Hoang, trong cõi u minh có cảm ứng, có ấn tượng mơ hồ với ba mươi sáu tinh hoàn. Nhưng về Nguyên Thủy Hải, là lân đầu tiên hắn nghe nói.

"Mặc dù không bài trừ khả năng giả dối, nhưng xác suất cao là chân thật..."

Hứa Thanh trâm ngâm.

Nhị Ngưu ở bên cạnh bỗng vỗ đùi, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.

"Tiểu A Thanh, rốt cuộc ta đã hiểu rồi!"

Hứa Thanh nghe vậy lập tức nhìn lại, hắn muốn nghe ý nghĩ của đại sư huynh, dù sao lão đầu nhân tộc tự xưng đến từ Tiên Đô của Đệ Ngũ tinh hoàn, vô luận là tu vi bản thân hay lời nói đều quá mức kinh thiên động địa.

Dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung, cũng không quá chút nào.

Nhị Ngưu vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía Hứa Thanh.

"Trước đó ở trên biển, ta vừa nói an toàn, thì chúng ta gặp phải đại quái... Bây giờ xem ra, chính là lão đầu này làm rat "Lão cố ý!"

Nhị Ngưu có chút tiếc nuối, dáng vẻ suýt nữa đã tin tưởng 'Ngôn Xuất Pháp Tùy' của mình.

Hiển nhiên y suy nghĩ khác với Hứa Thanh, không chú ý tin tức nổ tung ẩn chứa trong lời nói cuối cùng của lão đầu đó.

Hứa Thanh nghe vậy như có điều suy nghĩ, đối với cách nghĩ của đại sư huynh ở trên cấp độ không giống người thường, hắn đã quen.

"Cuối cùng vị tiền bối đó nói Đệ Ngũ tỉnh hoàn lấy nhân tộc làm chủ, là thế giới của Tiên... Nhưng lời nói này cũng không thể hoàn toàn tin tưởng."

Hứa Thanh trong lòng thì thào, ngẩng đầu nhìn vết nứt trên bầu trời xa xa.

Về phần Nhị Ngưu, không biết do thật sự không chú ý những tin tức ấy hay là tâm quá lớn, giờ phút này Hứa Thanh ngóng nhìn khe nứt, thì ánh mắt y lại chú ý chỗ lão đầu vừa rồi rung giày rơm. Y nhảy lên một cái, ngồi xổm ở nơi đó tìm kiếm một phen.

Rất nhanh, y đã tìm ra bốn cọng rơm khô héo từ trong vũng bùn xung quanh.

Sau khi cầm lên như nhặt được chí bảo, Nhị Ngưu lộ ra vẻ mừng như điên, đặt ở bên miệng hung hăng cắn một miếng, sau đó nhíu mày, phát hiện cắn được không chút nào.

Đang muốn tiếp tục, y chú ý tới vẻ mặt trâm ngâm của Hứa Thanh, vì thế trừng mắt nhìn.

"Đừng nghĩ đến nữa Tiểu A Thanh."

"Những chuyện đó cách chúng ta quá xa."

"Huống hồ cũng không dễ phán đoán lão đầu này là thiện hay ác, ta nghĩ mục đích của lão ngoại trừ muốn xem thân thể của ngươi ra, còn có ý tưởng kết một đoạn nhân quả với chúng tal"

"Nếu không, làm sao lại muốn chúng ta ăn thịt chứ.” Hứa Thanh gật đầu, bỗng nhiên mở miệng.

"Đại sư huynh, ngươi chỉ nói không thể phán đoán được đối phương là thiện hay ác, không hề nghỉ ngờ lời nói thật giả của đối phương..."

Hứa Thanh hai mắt thâm thúy.

"Thông tin mà vị tiên bối nhân tộc đó nói, ngươi... đã sớm biết rồi?"

Nhị Ngưu nghe vậy ho khan một tiếng, thâm nghĩ bây giờ Tiểu A Thanh càng ngày càng gian xảo, không dễ lừa gạt, thế là cười ha hả nhìn xung quanh một hồi, sau đó mắt sáng lên.

"Không nói chuyện này nữa, đúng rồi, ngươi cũng chú ý tới con chuột vàng kia đúng không, chúng ta cũng có, đang ấp ở chỗ Tiểu Kiếm Kiếm, không biết bây giờ đã ấp nở thành công chưa."

"Không được, nếu chuột vàng này lợi hại như vậy, chúng ta phải đi một chuyến tới Hoàng Đô, mang con chuột nhỏ về từ chỗ Ngô Kiếm Vu." Hứa Thanh không nói gì, vẫn nhìn Nhị Ngưu.

Mắt thấy như vậy, Nhị Ngưu lại nói sang chuyện khác, quơ quơ bốn cọng rơm vừa thu hoạch về phía Hứa Thanh.

"Còn có mấy cọng rơm này, có thể khiến cho con chuột kia để ý như vậy, nhất định là bảo bối!"

"Ta vừa mới cắn thử một miếng, phát hiện thứ này rất cứng, thế mà cắn không nổi!"

Nhị Ngưu cúi đầu, nhìn về phía cọng rơm trong tay.

"Bất quá con chuột vàng kia xác thực không có đầu óc, cắn không nổi chẳng lẽ không thể nuốt sao!"

Nhị Ngưu ngạo nghễ.

"Đồ vật cắn không nổi, lão tử ta cũng không phải chưa từng thấy qua, đối với loại tình huống này, ta có biện pháp!"

Nói xong, y hung hăng cắn răng, vì rời đi lực chú ý của Hứa Thanh nên y quyết định bất cứ giá nào.

Thế là ở ngay trước mặt Hứa Thanh, lại đưa tay lên trên bụng của mình, theo máu tươi phun ra, thế mà trực tiếp rạch bụng của mình.

Sau đó trực tiếp nhét hai cọng rơm vào trong dạ dày của mình... Làm xong những thứ này, lại giống như buộc quần áo, buộc chặt hai bên bụng rồi lấy lông đen toàn thân thắt lại, ở trình độ nào đó cũng coi như khâu xong.

Về phần hai cọng rơm còn lại, y đại khí ném về phía Hứa Thanh.

"Tuy không biết mùi vị gì nhưng ngươi xem, ta vẫn đưa được vào trong bụng."

Nhị Ngưu thần sắc đắc ý, vỗ bụng một cái.

Hứa Thanh than nhẹ.

Các loại hành động của đại sư huynh, mặc dù không mở miệng nói thẳng nhưng Hứa Thanh đã có phán đoán của mình. Hắn tin tưởng sở dĩ như vậy, nhất định là có nguyên do không thể mở miệng nói ra... Nghĩ tới đây Hứa Thanh không hỏi nữa, mà là cầm hai cọng rơm trong tay, sau khi nhìn một chút thì thu vào trong túi trữ vật.

Sau đó ánh mắt bình tĩnh.

"Chúng ta đi thôi."

Mắt thấy Hứa Thanh không hỏi nữa, đáy lòng Nhị Ngưu nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng gật đầu, cùng Hứa Thanh bay lên không hướng khe nứt.

Trong phút chốc hai người xuyên qua khe nứt, lúc xuất hiện đã không còn trong thế giới Tuế Khư mà là hiện thân ở trên mặt biển ngoại hải.

Về phân Tuế Khư mà bọn hắn vừa rời đi, cho dù là Hứa Thanh vào giờ phút này cũng không nhìn thấy toàn bộ hình dáng của nó. Bởi vì ngay khi bọn họ bay ra, Tuế Khư phảng phất như được vẽ ra, hòa tan trong biển.

Biến mất một cách quỷ di. Cảnh tượng này khiến ánh mắt Hứa Thanh càng thêm thâm thúy, cuối cùng hắn lấy Đại Dực ra, đứng trên đó nhìn về phía xa xa ở chỗ sâu ngoại hải.

Hắn đang nghĩ về vị lão đầu nhân tộc kia, Đệ Ngũ tỉnh hoàn.

Mặt biển bình tĩnh, vô thanh vô tức, một mảnh tĩnh mịch.
Bình Luận (0)
Comment