Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2075 - Chương 2257: Có Thể Là Nơi Không Tồn Tại (2)

Chương 2257: Có thể là nơi không tồn tại (2) Chương 2257: Có thể là nơi không tồn tại (2)Chương 2257: Có thể là nơi không tồn tại (2)

Chương 2257: Có thể là nơi không tôn tại (2)

Nhị Ngưu đứng bên cạnh Hứa Thanh, chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, đáy lòng thở dài lần nữa, bỗng nhiên mở miệng.

"Tiểu sư đệ, đừng suy nghĩ nữa."

"Vừa rồi ngươi hỏi ta đã biết từ trước chưa, ta không trả lời, không phải không muốn nói cho ngươi biết, mà là chỗ ngươi đang nghĩ, ta không muốn nói ra tên của nó."

"Bốn chữ đó là cấm ky, là điềm xấu."

"Lão đầu trước đó, bất kể là kiếp này hay là kiếp trước, quả thực ta chưa từng thấy qua, nhưng khi lão nói ra bốn chữ kia, ta đã có một chút suy đoán đối với thân phận của lão."

"Không phải là lân đầu tiên lão xuất hiện ở Vọng Cổ."

"Chỗ sư tôn cũng gián tiếp biết được vị lão đầu này, cấm ky và điêm xấu chính là sư tôn báo cho, thậm chí vô số năm qua sư tôn từng điều tra kỹ càng, đã báo cho ta biết, trong lịch sử Vọng Cổ, có thể đối phương đã xuất hiện ba lần."

"Lần đầu tiên, là xuất hiện trước mặt những Hạ Tiên năm đó, báo ra bốn chữ Đệ Ngũ tinh hoàn này, sau đó Hạ Tiên rời đi, hình như là đi tới nơi đấy, nhưng đến nay vẫn không có một ai trở về."

"Lần thứ hai, sư tôn hoài nghi là xuất hiện ngay trước khi Huyền U Cổ Hoàng rời đi, mà căn cứ phán đoán của Nữ Đế cùng sư tôn, hiển nhiên Huyền U Cổ Hoàng đã không còn ở Thánh địa, như vậy gã đi nơi nào?"

"Bây giờ, hẳn là lần thứ ba vì ngươi, hoặc là vì ta mà lão xuất hiện."

"Chỗ lão ở, bốn chữ kia... Sư tôn phán đoán là... Nơi không tồn tại, nhưng khi mọi người nghe được sẽ có cơ sở tạo cảm giác chân thật, càng nói ra bốn chữ này, trình độ tồn tại càng chân thật."

Hứa Thanh mãnh liệt nhìn về phía Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu nhìn Hứa Thanh.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

"Vậy đại sư huynh, ngươi phán đoán là?"

Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn ve phương xa, hồi lâu sau mới lắc đầu.

Su tôn phán đoán, có đạo lý, ta tán đồng một bộ phận, nhưng cũng có một bộ phận ta còn nghi ngờ.”

"Dù sao sư tôn cũng chưa từng đi qua đó, ta cảm thấy nơi đó có thể là thật, nhưng vị này thiện ác khó lường."

"Mà những Thần Linh ở mảnh vũ trụ này tồn tại quá nhiều sự kỳ dị, bất cứ chuyện gì, bất kỳ tôn tại nào cũng đều có thể."

"Giống như ta." Nhị Ngưu lẩm bẩm.

Câu nói sau cùng này, đối với Hứa Thanh mà nói giống như thiên lôi, tâm thần nổ vang khiến hô hấp cũng phải dồn dap.

So sánh câu này với tất cả tin tức khác, Hứa Thanh xem ra đều không quan trọng như vậy.

Đối với thân phận chân chính của đại sư huynh, hắn thủy chung không biết, nhưng đủ loại chuyện quỷ dị phát sinh ở trên người đại sư huynh, tự nhiên Hứa Thanh có rất nhiều suy đoán.

"Đại sư huynh, ngươi...'

Hứa Thanh nhìn về phía Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu im lặng, một lúc lâu sau trong mắt lộ ra vẻ mê man hiếm thấy.

"Tiểu sư đệ, có người gọi ta là Thần Nghiệt, có người gọi ta là quái dị... Rốt cuộc ta là cái gì thì sư tôn không biết, mà ta cũng không biết."

"Kỳ thật ta vẫn luôn tìm kiếm."

"Mà ký ức của ta, theo năm tháng trôi qua, theo lần lượt sống lại, mỗi một lần nhớ tới một chút, sẽ quên một ít hiện tại."

"Thật ra... sự tình và thói quen của kiếp này, ta cũng đã quên một chút."

"Ta sợ sẽ có một ngày, tiểu sư đệ... Ta không nhận biết ngươi, không nhận biết sư tôn. Cho đến kiếp sau của ta, trong khoảnh khắc nào đó ta mới nhớ tới các ngươi."

Giọng Nhị Ngưu càng lúc càng nhỏ.

Trong lòng Hứa Thanh dâng lên một cảm giác khó tả, hắn không phân biệt được đây là cảm thụ gì, chỉ là cảm thấy rất khổ, đắng chát.

Mà Nhị Ngưu chú ý tới biểu cảm của Hứa Thanh, vẻ mặt thoáng có chút đắc ý, đáy lòng ngạo nghễ thâm nhủ Tiểu A Thanh ơi là Tiểu A Thanh, mặc kệ ngươi thông minh thế nào, đại sư huynh vẫn là đại sư huynh của ngươi, muốn lừa gạt ngươi, rất dễ dàng.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Như vậy kế tiếp, cân một kết thúc hoàn mỹ.”

Nghĩ tới đây, Nhị Ngưu ho nhẹ một tiếng. "Không nói những lời thương cảm này nữa, tiểu sư đệ ngươi cũng không cần quá khổ tâm, nhớ kỹ sau này có thứ gì tốt, cho ta nhiều một chút."

"Chẳng hạn như máu thịt của Thần Linh, ví dụ như quyền hành, ví dụ như thân quyền, đương nhiên thứ bẩn thỉu như linh thạch thì càng nhiều càng tốt, cũng không phải đại sư huynh ta tham, mà là đồ do ngươi cho ta càng nhiều thì càng có thể khắc sâu ký ức của ta."

Hứa Thanh gật đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra một linh thạch, đưa cho Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu nhanh chóng liếc nhìn, sau khi nhận lấy liền cất đi, bất mãn mở miệng.

"Mới có một viên?”

Hứa Thanh nghe vậy vẻ mặt chua xót.

"Đại sư huynh, trước kia ngươi thích ăn linh thạch nhất, mỗi lần chỉ ăn một viên, ngươi... quên thói quen này sao?”

Nhị Ngưu ngây người một chút, nhìn ve phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh vẻ chân thành tha thiết.

Nhị Ngưu chân chừ, sau khi lấy linh thạch ra, nhìn Hứa Thanh một chút, đáy lòng nảy sinh ác độc, đặt ở trong miệng cắn một miếng, răng rắc mấy lần, nuốt xuống.

Sau đó vừa muốn mở miệng, Hứa Thanh lấy ra một thanh kiếm sắt, phất tay thi pháp khiến nó đầy rỉ sét, sau đó đưa tới.

"A2"

Nhị Ngưu nghi ngờ.

"Đại sư huynh, mỗi lần ngươi ăn xong linh thạch đều sẽ nói thiếu chút hương vị, thế là ăn tiếp một thanh kiếm rỉ sắt..."

Hứa Thanh mở miệng.

Nhị Ngưu trầm mặc, sau một lúc lâu cười ha ha.

"Tiểu sư đệ à, vừa rồi ta nói đùa với ngươi thôi, ta đâu có mất trí nhớ, hoàn toàn không có chuyện gì.' Ánh mắt Hứa Thanh trong trẻo nhìn Nhị Ngưu, nhẹ giọng nói.

"Đại sư huynh, ta không biết lời nói trước đó của ngươi là mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng có thể cảm nhận được ngươi rất để ý đối với bốn chữ kia... Cho nên ta muốn nói với ngươi."

"Ta sẽ cố gắng, để cho tất cả những chuyện không tốt đẹp trong tương lai, sẽ không xảy ra với ngươi và tất cả những người ta quan tâm."

"Nếu như ta làm không được, như vậy... Chúng ta cùng nhau gánh."

Thanh âm của Hứa Thanh rơi vào trong tai Nhị Ngưu, quanh quẩn ở trong lòng, dâng lên gợn sóng.

Y nhìn Hứa Thanh, đáy lòng dâng lên một cỗ xúc động, muốn không để ý tất cả mà nói cho hắn biết.

Hứa Thanh lắc đầu.

"Đại sư huynh, ngươi có bí mật, ta cũng thế, sư tôn cũng có... Khi nào ngươi cho rằng thích hợp thì hãy nói cho ta biết đi."

Nhị Ngưu im lặng, một lúc lâu sau y nở nụ cười, dùng sức gật gật.

"Được!"

"Sắp đến rồi..."

Trong tinh không bên ngoài Vọng Gổ, từng tòa Thánh địa nhấc lên gió bão, mang theo khí tức khủng bố, đang tiến về phía Vọng Cổ.

Ở phía sau đông đảo Thánh địa, tồn tại một pho tượng có tám tay, trên đỉnh đầu pho tượng thì tất cả đều vặn vẹo.

Trong đó mơ hồ, tựa như có một người đang khoanh chân ngồi.

"Quê hương của ta, đệ tử của ta, còn có... Nguyên Thủy Hải."
Bình Luận (0)
Comment