Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2076 - Chương 2258: Thần Ứng Chân Thần (1)

Chương 2258: Thần ứng Chân Thần (1) Chương 2258: Thần ứng Chân Thần (1)Chương 2258: Thần ứng Chân Thần (1)

Chương 2258: Thân ứng Chân Thân (1)

Nguyên Thủy Hải.

Theo sự tiêu tán của Tuế Khư, trên mặt nước yên tĩnh lại có một cảm giác nguy hiểm không tên lặng lẽ tới gần.

Sóng gợn hắc ám, vặn vẹo tâm mắt hình thành áp lực truyền tới tâm thần.

Trong mơ hồ còn có từng trận tiếng nỉ non làm cho người ta phát cuồng, từ trong nước biển tràn ra.

Giống như tử vong... đang đi tới.

Đây chính là Nguyên Thủy Hải, một vùng biển không lúc nào không có hung hiểm giáng lâm.

Hứa Thanh và Nhị Ngưu lập tức trở nên nghiêm túc.

Nhưng bọn hắn thân ở đây đã hơn một tháng, lần lượt thu được kinh nghiệm nên đã có cảm nhận sâu sắc đối với vùng biển nguy hiểm này. Giờ phút này một người điều khiển pháp hạm phi nhanh, một người tản ra cảm giác chú ý chặt chẽ bốn phía, bấm niệm pháp quyết thi triển phương pháp ẩn nấp, hóa pháp hạm thành một bộ phận hư vô đen kịt.

Đại Dực đã tan nát bởi sự cắn nuốt của Tuế Khư, nên hiện giờ hai người chỉ có thể thay thế dùng pháp hạm trên biển, nhưng dưới sự gia trì của thân nguyên trong cơ thể Hứa Thanh, chiếc pháp hạm này như khoác thêm chiếc áo thân linh, tốc độ rất kinh người.

Sau một nén nhang, không biết do vận khí của hai người Hứa Thanh hay là khí tức của Tuế Khư tiêu tán, hoặc là phương pháp ẩn nấp của Nhị Ngưu đã thể hiện tác dụng.

Cái chết đang đi tới kia, vẫn chưa thật sự tới gần.

Vì thế hai người khẩn trương bay nhanh, dần dần rời xa vùng biển này.

Cho đến khi lại qua một canh giờ, cuối cùng cảm giác nguy hiểm cũng chậm rãi yếu bớt, rồi biến mất.

Lúc này Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu mới thở dài một hơi, hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được lông mày nhíu chặt của nhau.

"Mất phương vị.." Hứa Thanh trâm thấp mở miệng.

Trước đó bọn họ vẫn luôn chú ý tới vị trí của bản thân trong đoạn đường di chuyển, phòng ngừa lạc mất phương hướng ở ngoại hải mênh mông này.

Nhưng do bị Tuế Khư nuốt chửng đã cắt đứt cảm giác của bọn hắn, hiện giờ cũng không biết đang ở khu vực nào.

Bốn phía, chỉ có bóng tối vô tận.

"Cũng không biết Ngọc lão đầu thế nào rồi, tuy rằng lão không bị Tuế Khư nuốt mất, nhưng ta cảm thấy lão ở vùng ngoại hải này, hình như cũng không có dáng vẻ linh quang gì cho lắm."

Nhị Ngưu thở dài. "Đã tính sai rồi, sớm biết như vậy chúng ta không tới nơi này làm gì.'

Hứa Thanh trâm ngâm, một lát sau bỗng nhiên mở miệng.

"Ta có một biện pháp, hẳn là có thể tìm được phương hướng, nhưng trong quá trình thi triển có thể sẽ đưa tới sự chú ý của tồn tại không biết."

Hứa Thanh nói xong, nhìn vê phía Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi mở miệng.

"Tiểu A Thanh, ngươi thi pháp cần bao lâu?"

"Một nén nhang là được.'

Hứa Thanh tính toán một phen, cho ra một cái thời gian chuẩn xác.

"Vậy không thành vấn đề, ngươi chờ ta chuẩn bị một chút, nhưng ngươi có thuyền nhỏ hơn không?”

Nhị Ngưu nhìn ngó pháp hạm, chần chừ một chút. Hứa Thanh lập tức lấy ra một chiếc pháp thuyền nhỏ hơn, sau khi thay thế pháp hạm, Nhị Ngưu hung hăng cắn răng, trực tiếp giơ tay tự đánh một quyền vào ngực mình, ép buộc bản thân phun ra máu tươi, đi tới đi lui ở trên pháp thuyền này.

Đối với cử động của Nhị Ngưu, Hứa Thanh không hề ngoài ý muốn, qua nhiều năm như vậy, hắn biết rõ máu của đại sư huynh, rất nhiều thời điểm tựa hồ là vạn năng.

Quả nhiên không lâu, sau khi trong và ngoài pháp thuyên đều được bôi đầy máu Nhị Ngưu, sắc mặt Nhị Ngưu hơi tái nhợt ngồi ở nơi đó, khoát tay vê phía Hứa Thanh.

"Ta đã dùng máu của mình mô phỏng ẩn nấp của Vô Tự, trong thời gian một nén nhang chúng ta sẽ không gặp chuyện gì!"

Hứa Thanh không chần chừ chút nào, lập tức nhắm hai mắt lại và tản thần tri ra, Âm thần quyền trong cơ thể đột nhiên dao động, trong nháy mắt tiếp theo... Ngoại hải yên tĩnh, trong thần thức của Hứa Thanh lại xuất hiện giọng nói.

Đó là tiếng sóng biển, đó là thanh âm hắc ám chảy xuôi, còn có tiếng vang phiêu đãng trên biển hoang phế cùng với tiếng nỉ non không rõ dưới biển.

Tại thời khắc này, vô số thanh âm toàn diện bộc phát.

Theo thời gian trôi qua, những thanh âm không ngừng truyền tới và không ngừng bao trùm, trong lúc đó cũng có ý chí đáng sợ truyền ra thần niệm kinh khủng.

Có tiếng cười, có tiếng khóc, có lễ phép hỏi thăm, cũng có tiếng gào thét phẫn nộ.

Bên trong có rất nhiều âm thanh, đều khiến thân thể Hứa Thanh run rẩy, hắn chỉ có thể toàn lực chịu đựng, khuếch tán thần quyền trong sóng nước để tra xét phương vị của mình, tìm kiếm đường trở về. Trong quá trình này, áp lực xung quanh cũng lúc ngày càng mãnh liệt, Nhị Ngưu vô cùng khẩn trương, bò dậy nhiều lần phun thêm máu tươi, gia tăng hiệu quả ẩn nấp.

Cho đến thời gian một nén nhang, cuối cùng cũng trôi qua.

Hai mắt Hứa Thanh bỗng nhiên mở ra, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hắn lộ ra u mang, đưa tay chỉ về một hướng.

"Nơi đó, là nội hải!"

Nhị Ngưu không chần chừ, gia trì pháp thuyền với Hứa Thanh khiến cho tốc độ của pháp thuyền tăng vọt, lao thẳng đến nơi Hứa Thanh cảm giác.

Thời gian chậm rãi trôi, nửa tháng qua đi.

Từ khi bị Tuế Khư nuốt chửng đến nay, ước chừng một tháng.

Lúc này, ở nơi cách chỗ Tuế Khư thôn phệ lúc trước tám ngàn vạn dặm, khi pháp thuyền của hai người Hứa Thanh vừa mới lao qua, nước biển đột nhiên nổ vang.

Tiếng vang thật lớn quanh quẩn, một dòng nước xiết như suối phun, giống như nước nghênh thiên từ đáy biển phun trào lên, bao phủ bát phương, đồng thời cũng đẩy pháp thuyền của Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu văng lên bầu trời.

Tâm thần hai người chấn động, một khắc bị dao động bởi biến hóa bất thình lình này, tiếng nói như thiên âm vang vọng trong tai bọn họ.

"Hai người các ngươi, đoạn đường này chơi vui vẻ không?”

Theo thanh âm xuất hiện, một mảnh sương đỏ bỗng dưng mà đến, nháy mắt liền bao phủ Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, sau đó phi nhanh về nơi xa, rất nhanh biến mất vô ảnh.
Bình Luận (0)
Comment