Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2084 - Chương 2266: Chế Tạo Đại Dực Mạnh Nhất (1)

Chương 2266: Chế tạo Đại Dực mạnh nhất (1) Chương 2266: Chế tạo Đại Dực mạnh nhất (1)Chương 2266: Chế tạo Đại Dực mạnh nhất (1)

Chương 2266: Chế tạo Đại Dực mạnh nhất (1)

Năm đầu tiên lịch Ly Hạ, cuối năm, Hoàng Đô nhân tộc có tuyết rơi.

Còn Thất Huyết Đồng hình như mùa đông vẫn luôn tới muộn, một năm bốn mùa thì mùa mưa luôn chiếm đa số.

Dù là cuối năm cũng vẫn như thế.

Mưa rơi bao phủ bến cảng, thả mắt nhìn đi là một màn mưa mông lung, người đi đường vội vàng, con thuyền từ xa tới, tất cả phác họa ra một là bức tranh sơn dầu xinh đẹp.

Tiếng nước mưa tí tách xối trên chiếc dù, vừa tinh tế tỉ mỉ lại điềm đạm, giống như âm thanh thiên nhiên, nhẹ nhàng lướt qua tiếng lòng của mọi người.

Giống như là bầu trời nặng tình biểu đạt với đại địa, cũng như đám mây vô cùng quyến luyến đối với chúng sinh.

Trong vận luật và tiết tấu này, Hứa Thanh đi trong mưa, bước tới bến cảng số 176 thuộc sở hữu của chính mình vì góp vốn xây dựng ban đầu, nhìn thấy Trương Tam trông như lão nông đang ngồi xổm hút tẩu thuốc dưới mái hiên của một nhà kho cực lớn.

Bên cạnh gã còn có một người quen.

Nhị Ngưu cũng đang đợi ở đó, ôm theo bộ lông bị nước mưa ướt nhẹp, ngồi ở bên cạnh mở miệng nói gì đó.

Chú ý tới Hứa Thanh đến, Nhị Ngưu giơ tay và lên tiếng chào, Trương Tam thì ánh mắt sáng lên nhanh chóng đứng dậy, thu hồi tẩu hút thuốc sau đó xoa xoa đôi bàn tay, nhếch miệng lộ ra nụ cười chất phác.

Loại nụ cười này là bản năng của Trương Tam, chỉ khi đối mặt với địch nhân hoặc là nhân vật lớn mới lộ ra như thế.

Hiển nhiên đối với Trương Tam mà nói, Hứa Thanh hiện giờ vừa quen thuộc cũng lạ lãm. Quen thuộc là ký ức trước kia, lạ lãm chính là tu vi cùng thân phận càng ngày càng cao và kinh người.

"Hứa... . Trương Tam do dự, có chút không biết xưng hô như thế nào.

“Trương Tam sư huynh.

Không đợi Trương Tam cân nhắc xưng hô như thế nào thích hợp, Hứa Thanh đã cười mở miệng.

Nói xong hắn đi tới dưới mái hiên đồng dạng ngồi chôm hổm xuống.

Tựu như lần đầu tiên Nhị Ngưu dẫn theo Hứa Thanh đi gặp Trương Tam năm đó.

Trương Tam nở nụ cười, Nhị Ngưu thì nhìn về phía xa xa tìm kiếm một vòng, truyền ra âm thanh không cam lòng.

"Con chim Hoàng Nham đó đâu, không đi chung với ngươi à, ta nói cho ngươi biết nhá Tiểu Thanh, con chim kia thật sự không phải là chim tốt!"

Nhị Ngưu hừ một tiếng. Hứa Thanh suy nghĩ một chút nhẹ giọng mở miệng.

"Đại sư huynh, lấy tu vi của Hoàng Nham, dù không có ở đây nhưng có lẽ vẫn có thể nghe thấy lời của ngươi."

Nhị Ngưu nghe vậy trừng mắt, lớn tiếng mở miệng.

"Nơi này là Thất Huyết Đồng, có sư muội lại có sư tôn ta, ta đường đường là Đại điện hạ của đệ thất phong Thất Huyết Đồng, lại sợ một con chim?”

Không biết có phải trùng hợp hay không, ngay khi Nhị Ngưu nói ra câu này bầu trời lập tức nổ vang, sấm sét lập lòe truyên ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Nhị Ngưu không khỏi cả kinh.

Trương Tam cũng có chút đau đầu, đội trưởng là sáng hôm nay mới tới, sau khi đến đã ngồi ở đó oán trách rất lâu... . Mà Trương Tam lại không muốn đắc tội với cả hai, bây giờ thấy Hứa Thanh đến lập tức vội vàng nói sang chuyện khác.

"Hứa Thanh, ta nghe đội trưởng nói lúc trước các ngươi đã đi ngoại hải?"

Hứa Thanh nhẹ gật đầu vung tay lên, lấy Đại Dực tàn phá hỏng mất hơn phân nửa ra, oanh một tiếng rơi xuống trong sân của nhà kho.

Chiếm cứ chín thành của sân kho.

Tuy Đại Dực đã tan vỡ, nhưng khí tức máu thịt tôn tại thân thánh cùng với dị chất ngoại hải nhiễm ở bên trên, sau khi hỗn hợp cùng một chỗ tràn ra nồng đậm khói đen, như yêu ma quỷ quái bên trong đang dữ tợn khuếch tán.

Ngay cả nước mưa rơi xuống cũng bị khói đen thôn phệ, sau đó nhanh chóng xâm nhập bốn phía.

Những nơi đi qua một mảnh đen nhánh.

Đáy lòng Trương Tam thất kinh.

Hứa Thanh giơ tay lên nhẹ nhàng nhấn một cái, khói đen tràn ra trên Đại Dực lập tức bị áp súc, cuối cùng không còn khuếch tán và dần dần bị xóa đi. "Trương Tam sư huynh, Đại Dực hỏng mất rồi, ngươi có phương án sửa chữa nào không?”

Hứa Thanh nhìn Trương Tam.

Hứa Thanh rất bội phục sự chuyên nghiệp của Trương Tam, vả lại từ đầu đến cuối pháp thuyền của hắn đều là do Trương Tam chịu trách nhiệm, mặc dù bởi vì tu vi của Trương Tam đã không cách nào đích thân xử lý, nhưng mà gã hiểu rất rõ đối với pháp thuyền, có thể lập ra phương án sơ bộ.

Trương Tam nhìn Đại Dực, nhìn qua dấu vết tàn phá sau đó hít vào một hơi.

"Thoạt nhìn giống như nó bị một cái miệng mở lớn trực tiếp cắn một cái vậy...

Hứa Thanh gật đầu, Nhị Ngưu ho khan một tiếng.

"Tam Tam à phán đoán của ngươi không sai, đúng là có một con thú lớn nuốt ta cùng Tiểu Thanh và cả chiếc Đại Dực này vào, ừm, là do ta triệu hoán ra." Nhị Ngưu ngạo ngha.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của đại sư huynh, Hứa Thanh không phản bác được, bởi vì hình như những lời của đối phương đúng là có chút tính chân thật ở bên trong.

Trương Tam nghe vậy trợn to mắt sau đó lắc đầu, gã cảm mình vẫn là không nên hiểu quá rõ đối với những gì Hứa Thanh và đội trưởng trải qua thì tốt hơn.

Dấu sao rất nhiêu chuyện chỉ cần biết đến sẽ tồn tại nguy hiểm.

"Tiểu nhân vật như ta không thích hợp liên quan.

Trương Tam rất hài lòng với sinh hoạt với bối cảnh ngập trời bên trong Thất Huyết Đồng như bây giờ, có bến cảng của mình, có linh thạch tiêu không hết, càng là phát triển rất nhiều đạo lữ trong tông môn.

Vả lại ít có người dám đắc tội chính mình.

Cuộc sống như vậy gã rất vừa lòng thoả ý. Không muốn đi tìm đường chết.

Vì vậy không tiếp lời của đội trưởng nói mà cất bước đi ra, một bước đến trên Đại Dực, bắt đầu kiểm tra bên trong.

Một lát sau Trương Tam dựa vào sự chuyên nghiệp của mình, sau khi kiểm tra đại khái bèn trở lại dưới mái hiên, xuất ra tẩu thuốc hút một hơi, thở dài nói với Hứa Thanh.

"Trên cơ bản là không thể dùng nữa, coi như bị hủy rồi, chất liệu đều bị ăn mòn nghiêm trọng."
Bình Luận (0)
Comment