Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2083 - Chương 2265: Năm Xưa, Người Xưa (2)

Chương 2265: Năm xưa, người xưa (2) Chương 2265: Năm xưa, người xưa (2)Chương 2265: Năm xưa, người xưa (2)

Chương 2265: Năm xưa, người xưa (2)

Nhất là năm tháng trôi qua không có mang đi chút gì ở trên người nàng, ngược lại còn lưu lại tốt đẹp, thế cho nên lông mày nàng nếu so với trước kia lại càng thêm ưu nhã, nhìn lại như liễu diệp nho nhỏ nhẹ nhàng uốn lượn, làm cho người ta có một loại cảm giác dịu dàng mà kiên định.

Phối hợp sống mũi thẳng tắp cùng với chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, khiến người ta liếc mắt nhìn sẽ dâng lên một cỗ kích động muốn tìm khai phá tìm kiếm tới tận cùng.

Hứa Thanh không nói chuyện, chỉ nhìn qua ánh mắt chờ mong của Đinh Tuyết, hắn nghĩ tới lúc đầu đối phương giúp đỡ... Vì vậy thở dài, câm lấy nồi canh uống một ngụm.

"Cũng không tệ lắm."

Hứa Thanh chậm rãi mở miệng, sau đó hỏi đối phương một ít chuyện trên việc tu luyện.

Đinh Tuyết nhìn qua gương mặt Hứa Thanh, trái tim tăng tốc nhảy lên, nguyên bản kế hoạch của nàng là tối hôm nay nhất định phải túm lại Hứa Thanh.

Cho nên nàng mới mặc như vậy.

Chỉ là bây giờ gặp mặt nàng lại khẩn trương, không biết phải tiến hành bước tiếp theo như thế nào, chỉ có thể làm thuận theo ý của Hứa Thanh, nói đến việc tu hành.

Thời gian dần trôi qua.

Sau nửa canh giờ, không hiểu sao mà Đinh Tuyết rời khỏi động phủ.

Một khắc đi ra nàng mới phản ứng lại, lần này kế hoạch bắt lấy Hứa Thanh của mình lại thất bại.

"Ta phải tiếp tục chuẩn bị lại một phen, lần sau..... lần sau nhất định sẽ bắt được Hứa Thanh sư huynh!"

"Nhưng mà ta cũng phải kiềm chế một chút, ta thích hắn, đây là chuyện của ta, không thể để cho Hứa Thanh sư huynh cảm thấy có áp lực."

Đinh Tuyết vỗ vỗ bộ ngực cao ngất hít sâu, sau khi tự cổ vũ cùng khuyến khích cho mình đã rời khỏi nơi đây.

Nàng biết rõ sau lưng có người đi theo nhưng đã thành thói quen, đối với nàng mà nói, người sau lưng cũng giống như là không khí vậy.

Người đó chính là Triệu Trung Hằng.

Gã đứng trong bóng đêm cách đó không xa, vẻ mặt nặng tình, thì thào nói nhỏ.

"Tuyết Nhi, đã nhiều năm như vậy, ta thích ngươi, nhưng mà ta cũng biết rõ, thích ngươi là chuyện của ta, cho nên ngươi không cần phải có cảm giác áp lực, ta không muốn tình yêu của ta sẽ làm ngươi có gánh nặng, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đều vui vẻ."

Triệu Trung Hằng nói xong lại lần nữa bị chính mình cảm động, sau khi thở sâu lại cất bước kiên định di theo.

Mà di nhiên một màn hiện ra rõ ràng trong nhận thức của Hứa Thanh.

Mắt thấy Triệu Trung Hằng nhiều năm như vậy nhưng vẫn thủy chung đến thế, đáy lòng của hắn không khỏi nổi lên một chút thương cảm, sau đó lắc đầu nhắm mắt định tiếp tục tu hành.

Nhưng sau một khắc hắn lân nữa mở hai mắt ra, nhìn về phía ngoài động phủ.

Một lát sau một giọng nói mang theo âm thanh rung động truyền vào trong động phủ.

"Hứa Thanh ca ca, ta nghe nãi nãi nói, ngươi vì cứu ta mới xảy ra chuyen. . . . . Nhưng ta không bắt được tu sĩ Thánh địa, ta chỉ có thể bắt được mấy tên Dạ Cưu để cho ngươi hả giận."

Ngoài động phủ, trong ánh trăng, Ngôn Ngôn một thân áo bào hồng, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, khóe miệng đã bị nàng cắn nát, nhưng máu tươi còn chưa nhỏ xuống đã bị nàng dùng đầu lưỡi thỏa thích mút hết toàn bộ.

Sau nửa canh giờ, Ngôn Ngôn rời khỏi động phủ.

Trong động phủ, Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Lúc trước hắn đã phát hiện ra thân thể Ngôn Ngôn đặc thù, hơn nữa khả năng hấp dẫn nhạc sĩ Kim Ô ngóng nhìn, tất cả để cho nội tâm của hắn có một suy đoán.

Vừa rồi lúc Ngôn Ngôn xử lý mấy tên Dạ Cưu, Hứa Thanh dùng thần tri để xác nhận cái suy đoán này một phần.

"Nàng không phải là không có dị chất, chỉ là dị chất không có ở trong thân thể, mà dung hợp cùng với linh hồn..... khiến cho linh hồn nàng biến thành cực kỳ đặc thù, có thể thu nạp dị chất nhưng nàng lại không biết cách dùng."

"Cho nên nàng đi con đường tu hành không hề thuận lợi, vả lại sẽ khiến cảm xúc chấn động kịch liệt, bởi vì từ trình độ nào đó mà nói, Ngôn Ngôn chính là thần tu trời sinh

Hứa Thanh thì thào trong lòng.

Cho nên vừa rồi hắn đã lưu lại một đám thân nguyên của mình vào trong linh hôn Ngôn Ngôn, hóa thành một hạt giống dẫn dắt Ngôn Ngôn tu hành trong tương lai.

Hứa Thanh suy tư một lát sau đó lại nhắm mắt, bắt đầu tu hành.

Một đêm này cuối cùng cũng không có ai đến quấy rây nữa, cho đến đêm khuya, rồi tới bình minh.

Bến cảng Thất Huyết Đồng bình an, trong nước biển, một thân ảnh toàn thân đầy lông ướt sũng đang bò lên.

Một khắc lên bờ thân ảnh toàn thân lông xù chửi am lên.

"Con chim Hoàng Nham này, một tát ném ta ra ngoài, còn giam cầm túi trữ vật cùng bộ phận tu vi của ta, để cho ta bay không được bao lâu chỉ có thể bơi về! Ngươi cứ chờ đó cho ta!" Người này chính là Nhị Ngưu.

Khi y đang cực kỳ phẫn nộ, trời đã sáng.

Gió buổi sáng cuốn theo một chút giọt mưa tung bay trên bến cảng.

Trong nước mưa, Hứa Thanh cam một chiếc ô đi xuống đệ thất phong, che giấu tướng mạo đi trên đường, tương tự như lúc hắn vẫn là đệ tử cấp thấp năm đó, uống một chén sữa đậu trong tiệm đồ sáng đã từng di qua.

Sau đó đi tới chỗ bến cảng số 176 của Trương Tam.

Mặc dù có mưa nhưng bến cảng náo nhiệt không hề giảm bớt, các tộc lui tới nối liên không dứt.

Cho đến khi đi ngang qua một tiệm thuốc thường đi năm đó, Hứa Thanh thấy được một đạo thân ảnh mặc váy dài màu da cam đang cúi đầu luyện chế đan dược bên trong tiệm thuốc.

Đó là Cố Mộc Thanh đã từng là thiên kiêu của Đan phong, bởi vì một viên Bạch Đan mà quen biết cùng với Hứa Thanh.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Hứa Thanh không có quấy rây mà cất bước rời đi.

Trong cửa hàng, Cố Mộc Thanh dường như có nhận thấy ngẩng đầu, chú ý đến bên ngoài.

Bên trong màn mưa, dòng người đi đường vội vàng, một mảnh mông lung.

Giống như phương xa khó có thể ôm lấy, đã định trước vô duyên vô cớ.
Bình Luận (0)
Comment