Chương 2264: Năm xưa, người xưa (1)
Chương 2264: Năm xưa, người xưa (1)Chương 2264: Năm xưa, người xưa (1)
Chương 2264: Năm xưa, người xưa (1)
Màn trời tường hòa.
Nắng chiều chiếu rọi trong nội hải, như một bức họa quyển sáng lạn cuối cùng trong thiên địa, trải dài trên bầu trời Cấm Hải cùng với Nam Hoàng Châu.
Sắc thái thâm sâu cùng với mị lực thân bí, tựa như đang thuyết minh sinh mệnh huy hoàng và lắng đọng.
Cuối cùng hòa tan trong ánh chiều tà, rải đầy mặt biển.
Phủ thêm một tâng sóng ánh sáng cho biển khơi màu đen.
Ánh chiều tà cũng chiếu tới đại địa, chiếu vào bến cảng Thất Huyết Đồng, cùng với sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bờ đá ngầm phát ra âm thanh tram thấp mà có tiết tấu, cùng nhau chứng nhận màn đêm sắp tới.
Gió biển cũng ở trong đó. Với chập tối yên lặng, gió nhẹ thổi qua đủ loại thuyền đậu đầy bên trong bến cảng, cũng lướt qua tu sĩ các tộc các tông lui tới.
Trên đường, gió thổi qua người Đinh Tuyết, dấy lên mấy sợi tóc trôi nổi ở trước mắt.
Thổi qua lục lạc chuông của Ngôn Ngôn để bên cạnh thùng gỗ, lắc lu ra âm thanh đinh đương.
Cũng thổi tới bên trong tiệm thuốc trên đường gần biển, khiến làn váy của đạo thân ảnh uyển chuyển hàm xúc hơi lên xuống.
Đinh Tuyết đứng bên cạnh bờ bến cảng, mặc một thân trang phục ôm thân, hiển lộ ra đường cong đẹp đẽ, đồng thời cũng có tư thế oai hùng hiên ngang năm đó.
Dường như thời gian ở trong nơi đây chưa từng cải biến qua.
Đại kiếm thanh đồng phía sau, cùng với Triệu Trung Hằng vẻ mặt si mê chỗ xa hơn cũng như thế.
Ngôn Ngôn ngồi xổm chỗ Pháp Chu cảng 79 lúc Hứa Thanh mới đến Thất Huyết Đồng, ngồi trên thùng gỗ ngóng nhìn Cấm Hải.
Bên cạnh nàng còn có năm cái vạc nước, tràn ra mùi máu tanh.
Nàng híp mắt nhếch môi, trong mắt có chờ mong.
Cùng chờ đợi với các nàng còn có vô cùng nhiều đệ tử của Thất Huyết Đồng, cùng với tu sĩ Bộ Hung tỉ các phong.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, màn đêm buông xuống.
Ngọn đèn bến cảng dầu dần dần sáng lên, như từng ngôi sao chiếu rọi khắp bến cảng giống như tinh không.
Những đạo tỉnh quang này chiết xạ cùng làn sóng mặt biển đan vào cùng một chỗ, tạo thành một bức họa xinh đẹp.
Bên trong họa quyển có một chiếc pháp thuyền từ từ tiến vào.
Hứa Thanh đứng trên pháp thuyền, nhìn qua Thất Huyết Đồng quen thuộc, nhìn qua những gương mặt quen thuộc, cũng nhìn thấy Đinh Tuyết và Ngôn Ngôn.
Theo đệ tử Thất Huyết Đồng bên trong bến cảng truyền ra từng tiếng "Tứ điện hạ”, thân ảnh Nhị sư tỷ cũng đi từ đệ thất phong xuống, bước tới bến cảng, đi tới trước pháp thuyền.
Hoàng Nham lập tức đi đến bên cạnh sư tỷ, thần sắc tràn đây đắc ý, một bộ ngươi xem ta đã thành công đưa tiểu sư đệ của ngươi về rồi.
Nhị sư tỷ nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh.
"Tiểu sư đệ, hoan nghênh về nhà."
Khí tức quen thuộc, hoàn cảnh cùng ngọn núi quen thuộc.
Sau khi ôn chuyện cùng cố nhân, Hứa Thanh không có quấy ray Hoàng Nham và Nhị sư tỷ gặp nhau, tự mình bước trong cảnh ban đêm, đi vào động phủ của mình.
Trong động phủ của hắn, tuy rằng thời gian Hứa Thanh chân chính cư trú ở đây không hề lâu, nhưng sau khi khoanh chân cảm thụ bốn phía yên lặng, cuối cùng tâm tư bôn ba suốt đoạn đường này của Hứa Thanh cũng an ổn một chút.
Nhớ lại trải qua trong hơn nửa năm qua, từ lúc gặp phải Phù Tà, cho đến hủy diệt Thánh địa, truy sát Phù Tà. . . . . Tiếp theo là đi cùng Ngọc Lưu Trần đến ngoại hải, một đường hung hiểm.
Tim của hắn thủy chung đều nhắc nhở, ý chí của hắn cũng một mực căng thẳng.
Cho đến bây giờ sau khi vào bên trong Thất Huyết Đồng, Hứa Thanh mới thở phào một hơi thật dài.
Nhưng hắn rõ ràng, loại nghỉ ngơi này chỉ là ngắn ngủi.
Tiếp theo hắn không thể nào ở lại Thất Huyết Đồng quá lâu. Chiến tranh đã mở ra, thân là chủ nhân của Thánh Lan đại vực cùng Hắc Linh đại vực, thân như linh hồn của tu sĩ Phong Hải Quận, lúc này hắn cần phải trở về, hưởng ứng lời hiệu triệu của Nữ Đế, tham dự trận chiến tranh liên quan đến toàn bộ phía đông Vọng Cổ này.
Mà hắn cũng cần máu và giết chóc để ma luyện, để cho nhục thể cùng linh hồn của mình càng thêm phù hợp, đồng thời cũng muốn tăng cao cảm ngộ đối với thân quyền.
"Còn cả Đại Dực vỡ vụn không cách nào tiếp tục sử dụng, cũng cần tìm Trương Tam để sửa chữa lại một chút."
Hứa Thanh suy tư một phen sau đó khép kín hai mắt, bắt đầu tu hành.
Huyền Dương Tiên Quang chảy xuôi trong cơ thể hắn, như có mặt trời bay lên trong lòng, tràn ra ánh sáng rực rỡ bồi dưỡng toàn thân, sau đó lại trở về mặt trời hình thành một cái tuần hoàn.
Quá trình này thân nguyên của hắn cũng bị điều động tham dự vào, chiếu roi cùng 1000 đạo ngân tích thân quyên nhạt.
Thời gian dần trôi qua.
Một lúc lâu sau Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn về phía cửa động phủ, khẽ cau mày.
Một lát sau có âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.
"Hứa Thanh sư huynh có tiện không? Ta có nồi canh bổ đưa tới cho sư huynh ăn”
Giọng nói cố ý mềm mại cùng một chút khiếp đảm rất rõ ràng.
Ngữ khí cùng thao tác quen thuộc, dĩ nhiên là Đinh Tuyết.
Hứa Thanh bất đắc dĩ, bây giờ hắn đã không còn ngây thơ như năm đó, hiểu rõ ý nghĩ cùng với ánh mắt của Đinh Tuyết nhìn hắn.
Nhưng dù sao cũng là đồng môn, vì vậy Hứa Thanh giơ tay lên, cửa động phủ im hơi lặng tiếng mở ra, theo ánh trăng chiếu vào, một đạo thân ảnh uyển chuyển chầm chậm đi tới từ trong ánh trăng.
Cho đến khi đi tới trong động phủ, xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh.
"Hứa Thanh ca ca, ta đã rất lâu không nhìn thấy ngươi rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Tuyết ửng đỏ, lông mi rậm rạp lại dài nhọn, mỗi một lần nháy mắt đều giống như như đang kể một câu chuyện xưa động lòng người.
Sau khi tới gần liền xoay người đưa nồi canh bổ trong tay đặt ở trước mặt Hứa Thanh.
Dưới động tác xoay người, quần áo ôm sát và trang sức hoàn toàn phô ra dáng người hoàn mỹ của nàng.
Càng là trong lúc ngóng nhìn gương mặt Hứa Thanh, đôi mắt nàng tựa như ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm, lóe lên tia sáng thân bí mà mê người.