Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2081 - Chương 2263: Hắn Tự Xưng Viêm Huyền Tử (2)

Chương 2263: Hắn tự xưng Viêm Huyền Tử (2) Chương 2263: Hắn tự xưng Viêm Huyền Tử (2)Chương 2263: Hắn tự xưng Viêm Huyền Tử (2)

Chuong 2263: Han tu xung Viem Huyen Tu (2)

Những tin tức này quá lớn.

Nhất là lại liên quan đến vị Hạ Tiên viễn cổ, khiến cho mọi người lập tức dâng lên phản ứng, tràn ngập hoảng sợ cùng không cách nào tin.

"Lấy địa vị của tại hạ, không có tư cách biết được tục danh của vị Hạ Tiên này, nhưng ta nghe được lời đồn từ một vài chỗ bí an. . . . . Nghe nói, vị Hạ Tiên trở về nọ tu vi đã đạt tới Hạ Tiên cực hạn, thậm chí đã vượt qua, đến một cái cảnh giới không thể tưởng tượng."

"Co người nói cảnh giới kia là cùng cấp độ với Hoàng Thiên Thân Hoàng năm đó, tương đối cùng Thần Chủ phía trên Chân Thần trong hệ thống thần linh, còn trong hệ thống tu sĩ được gọi là Tiên Chủ!"

"Nhưng hình như cảnh giới bất ổn, vì vậy mới có việc Thánh địa trở về lần này, gã yêu cầu toàn bộ Thánh địa tới Vọng Cổ, tìm được vật có thể làm cho gã ổn định cảnh giới, vê phần huyết tế chính là vì triệu hoán vật ấy!"

"Huyết tế càng nhiều thì triệu hoán càng chuẩn xác, cụ thể là vật phẩm gì tại hạ không rõ ràng."

"Nhưng ta có thể xác định, đó chính là vị nửa bước Tiên Chủ nọ đã tìm được một loại phương pháp phong tỏa, có thể giúp người ta tránh đi Tàn Diện thân linh trong thời gian ngắn, từ đó rời khỏi đại lục Vọng Cổ."

"Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Thánh địa dám phủ xuống Vọng Cổ."

Giọng nói của Phong Lâm Đào vang vọng, đại điện nhân tộc truyền ra từng trận âm thanh hít sâu, cho dù mọi người ở đây đều đầy đủ định lực, nhưng những tin Phong Lâm Đào nói ra quá mức chấn động.

Coi như là Ninh Viêm cũng hô hấp dồn dập, nhiều lần nhìn qua mẫu hoàng bên cạnh.

Hết thảy mọi thứ bốn phía đều chiếu vào trong mắt Phong Lâm Đào, nhìn thấy như vậy trong lòng gã rất thoả mãn.

Gã cũng hoàn toàn không có nói láo, tất cả đều chân thật đúng như lời gã nói.

Gã tin tưởng mình nhờ vào những lời này, đã đủ chứng minh mình muốn quy hàng, kế tiếp gã biết hành vi của mình còn cần một cái lý do hợp lý.

Đó chính là tại sao mình muốn quy hàng nhân tộc.

Nghĩ tới đây, Phong Lâm Đào lần nữa chắp tay, một lần nữa bái Nữ Đế thần sắc từ đầu đến cuối không có quá nhiều biến hóa.

"Bệ hạ, sở dĩ Phong mỗ thẳng thắn và thành khẩn báo ra hết thảy như vậy, là bởi vì Ma Vũ thánh địa bất nhân, trong đó có hai kẻ tử thù của ta, một người tên Nguyệt Đông, ả ta ngoan độc xảo trá vô cùng, cùng ta không đội trời chung." "Một người khác tên Lan Dao, đồng dạng lòng dạ rắn rết, gia tộc của ả ta chính là một trong năm đại gia tộc của Ma Vũ thánh địa, vê phân phu quân ả càng là đệ tử quan môn của vị Ma Vũ lão tổ bế tử quan."

"Mà ta bởi vì huyết mạch không tinh khiết, cho nên không được Ma Vũ thánh địa coi trọng, lại đắc tội hai ả, chẳng khác gì đắc tội hơn phân nửa Thánh địa, hai ả càng là liên tục truy sát ta."

"Cho nên ta mới tìm nhân tộc để nương tựal"

"Bệ hạ, những lời ta nói không phải là vu khống, mâu thuẫn giữa ta và Nguyệt Đông cùng với Lan Dao, có hai vị tu sĩ nhân tộc từng chứng kiến, dựa vào cảm giác của ta, hai người này nhất định không phải hạng người đơn giản, chắc chắn có thanh danh không nhỏ trong nhân tộc!"

Phong Lâm Đào nói xong nhìn vê phía Nữ Đế. Giờ phút này phan lớn người trong đại điện đều ngưng trọng, tương tự nhìn Nữ Đế.

Nữ Đế bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt mở miệng.

"Tu sĩ nhân tộc biết được nhân quả theo như lời của ngươi gọi là gì?"

Phong Lâm Đào nghe vậy lập tức mở miệng.

"Một người trong đó tự xưng Viêm Huyền Tử, một vị khác thì là sư huynh của hắn, nhưng mà ta nghĩ hẳn là giả danh, về phân chân thân... trong khoảng thời gian này Phong mỗ may mắn đã có một chút nhận thức."

Nói xong gã phất tay hình thành hai bức hình hư ảo.

Một vị mặc trường bào màu lam, dáng người cao ngất, mắt như ngôi sao cùng với khuôn mặt tuyệt thế.

Một vị đồng dạng là trường bào màu lam, nhưng tướng mạo bình thường vả lại biểu cảm còn có chút hèn mọn bỉ ổi. Hiển nhiên đối với người một đường giả chết bị chính mình mang theo, thời khắc mấu chốt cướp đi Thánh Thiên Thần Đằng của mình, Phong Lâm Đào càng thêm căm hận từ tận đáy lòng.

Ngay khi nhìn thấy hai bức hình hư ảo, thân sắc của mọi người trong đại điện nhao nhao cổ quái, Ninh Viêm càng là trợn mắt thật to.

"Cho nên bệ hạ, chỉ cần hỏi thăm hai vị này một chút là có thể biết được nhưng lời tại hạ nói đều là chân thật."

Phong Lâm Đào hít sâu, bình tính mở miệng. ...

Trên Nguyên Thủy Hải, Nhị Ngưu hắt hơi một cái.

"Nhất định là có điêu dân đang nhắc đến ta!"

Hai mắt của Nhị Ngưu đã mọc lại rồi, bây giờ đang nằm ở trên pháp thuyền nghi ngờ nói.

Hứa Thanh không quan tâm, ngồi ở một bên nhắm mắt đả tọa, vừa tu hành vừa tra xét biến hóa của bản thân.

So với trước lúc ra biển, thần nguyên trong cơ thể hắn nồng đậm hơn một chút, phương diện thần quyền cũng là như vậy, trình độ lập lòe có chỗ gia tăng.

Tất cả là nhờ những xiên thịt hắn ăn sinh ra ảnh hưởng lâu dài.

Thịt của Tuế Khư tự nhiên bất phàm.

Mà thứ tăng lên kinh người nhất chính là linh hôn của hắn.

Trình độ hùng hậu đã tăng vọt gấp mấy lần, vả lại loại bồi dưỡng này vẫn còn đang tiếp tục tiến hành.

Thần tri của hắn cũng nhờ vậy nhận được tăng vọt, cảm giác thần linh càng ngày càng nồng đậm.

Trừ bên ngoài những thứ đó ra, sau khi linh hồn tăng lên thì độ phù hợp cùng thân thể cũng tự nhiên càng thêm thích ứng.

"Phương diện chiến lực cũng là như thế." Một lát sau, Hứa Thanh kết thúc tu hành ngày hôm nay mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía nội hải xa xa.

"Sắp đến rồi."

Hứa Thanh thì thào.

Trong một tháng qua, hai người bọn họ triển khai tốc độ cao nhất, khống chế pháp thuyền trở vê, mặc dù trên đường cũng gặp phải một chút hung hiểm, nhưng không biết là vận khí trở nên tốt rồi, hay nhờ Ngọc Lưu Trần gia trì trước khi đi hoặc có duyên cớ khác.

Tóm lại đường về của bọn họ coi như thuận lợi.

Bây giờ trong khoảng cách với nội hải chỉ còn lộ trình chưa tới nửa ngày.

Nhị Ngưu sau khi phát hiện sắp trở lại nội hải cũng bắt đầu sửa sang lại bản thân, hiển nhiên y vẫn muốn giữ hình tượng của mình, tuy rằng không cách nào cắt bỏ bộ lông toàn thân, nhưng não của Nhị Ngưu với người thường không giống nhau, tài hoa cũng là như vậy. Y vậy mà đan dệt từng cái lông đen lại, hợp thành một kiện giáp lông giống như áo khoác...

Hứa Thanh nhìn hành động của Nhị Ngưu, đáy lòng không khỏi nổi lên cảm giác kính nể.

Cứ như vậy sau mấy canh giờ, chỗ giao giới nội hải và ngoại hải, theo khói đen bốc lên, pháp thuyền của bọn hắn trực tiếp xuyên qua.

Một khắc tiến vào nội hải, một cỗ lực lượng trận pháp bỗng nhiên lan tràn, sau khi quét qua trên người bọn họ lại tiêu tán ra, khiến cho Hứa Thanh và Nhị Ngưu thuận lợi tiến vào nội hải.

Ánh mặt trời rực rỡ.

Gió biển cũng tương đối ôn hòa.

Mây mù trên bau trời cuộn trào, thân ảnh mênh mông như ưng như hoàng từ đằng xa gào thét đến, nháy mắt tới gần hóa thân thành Hoàng Nham đứng trên mặt biển, vẻ u oán nhìn Hứa Thanh.

"Cuối cùng cũng trở về, ta đã đáp ứng với sư tỷ phải đưa ngươi trở về, kết quả ngươi liên tiếp mất tích, Hứa Thanh à, ngươi khiến cho ta có chút thật mất mặt với sư tỷ."

Hứa Thanh nghe vậy nở một nụ cười.

Hoàng Nham cất bước đi đến pháp thuyền, chú ý đến trên người Nhị Ngưu vẻ mặt kinh ngạc.

"Sao mà ra biển một chuyến, lại nhiều hơn một kiện áo lông rồi? Thân bò mọc lông gọi là gì?

"Ly Ngưu?”

Nhị Ngưu cười lạnh.

"Con chim ngươi biết cái gì, ngươi đã đi qua ngoại hải chưa, ta nói cho ngươi biết, đây là quân áo và trang sức lưu hành thông dụng nhất của các tộc ở ngoại hải!"

Hoàng Nham trừng mắt vung tay lên, nháy mắt tiếp theo trước mặt Nhị Ngưu nổi lên một trận gió lóc, cuốn quanh thân thể y đưa đến ngoài mấy vạn dặm. "Thanh tịnh rồi."

Hoàng Nham nhấch miệng cười một cái.

"Đi thôi Hứa Thanh, chúng ta về nhà!"

"Mặt khác sư tỷ bảo ta báo cho ngươi biat. . . . . Có không ít người đang đợi ngươi."

Nói đến đây Hoàng Nham ho khan một tiếng.

"Là nữ nhân... .
Bình Luận (0)
Comment