Chương 2262: Hắn tự xưng Viêm Huyền Tử (1)
Chương 2262: Hắn tự xưng Viêm Huyền Tử (1)Chương 2262: Hắn tự xưng Viêm Huyền Tử (1)
Chuong 2262: Han tu xung Viem Huyen Tu (1)
Đối với các tộc Vọng Cổ mà nói, Thánh địa có rất nhiều ý nghĩa.
Có hi vọng cũng có căm hận, cuối cùng hỗn hợp lại thành phức tạp.
Nếu như năm tháng cứ như thế trôi qua, có lẽ rất lâu ve sau cảm giác của các tộc đối với Thánh địa rồi cũng sẽ từ từ phai nhạt cho đến quên lãng.
Nhưng ai cũng không ngờ, Thánh địa..... trong thời gian hơn một năm này lại không ngừng lần lượt trở về, cũng mang theo cả chiến tranh đến.
Chiến hỏa lan tràn Vọng Cổ.
Khó hiểu, phẫn nộ, không cam lòng, sát ý cùng với oán hận tích lũy vài vạn năm. ..... Đủ loại cảm xúc chấn động bốc lên trong lòng các tộc Vọng Cổ.
Năm đó các ngươi rời đi, dẫn theo tinh nhuệ cùng với hy vọng rời đi. Hiện giờ các ngươi trở về, cao cao tại thượng đưa theo cả chiến tranh về.
Thế là phản kích đến từ các tộc Vọng Cổ, dưới các cường tộc Đông Tây Nam Bắc hiệu triệu bắt đầu bộc phát.
Cách làm mỗi nơi đều không giống nhau.
Có nơi chiến tranh toàn diện, trong khoảng thời gian ngắn tràn ngập thần thông và pháp thuật ngập trời.
Có nơi thì phòng thủ, khống chế quy mô chiến tranh.
Vê phần phía đông của Vọng Cổ thì lấy nắm giữ quyền chủ động và tiết tấu làm trọng điểm, gần như là nháy mắt khi bốn tòa Thánh địa Huyền cấp cuốn theo thiên hỏa hạ xuống, 99 đạo cột sáng từ các nơi trong phía đông kích xạ lên không.
Hợp thành một đại trận tuyệt thế hội tụ lực lượng của rất nhiều tộc quần, phối hợp với dị chất bao phủ phía đông Vọng Cổ, cũng bao hàm Nam Hoàng Châu cùng với nội hải ở giữa.
Ngăn cách đường trở về của những Thánh địa Hoàng cấp bị đuổi xa, cũng đặt xuống giới hạn cho trời và đất nơi này.
Khiến cho bốn tòa Thánh địa Huyền cấp chỉ có thể lơ lửng ở bên ngoài phòng hộ.
Đồng thời dị chất cũng trở thành thủ đoạn trọng yếu của phía đông Vọng Cổ, tràn ngập trên màn trời, xâm nhập Thánh địa.
Ngay sau đó chính là ba thân Viêm Nguyệt cùng với Nữ Đế hiện thân, phối hợp bảo vật Huyền Thiên Bất Hủ cùng với Thự Quang Chi Dương nhân tộc chuẩn bị vì chiến tranh, triển khai một trận chiến đỉnh phong cùng Đại Đế của bốn tòa Thánh địa.
Trận chiến này kéo dài bảy ngày.
Trong bảy ngày này, bầu trời giống như một mảnh hỗn độn, cảnh tượng trừu tượng như vẽ lần nữa xuất hiện, bao trùm màn trời.
Thế nhân khó có thể xem hiểu, thắng bại không biết, chỉ biết là sau bảy ngày ba thần trở về, riêng phân mình bế quan, mà Nữ Đế cũng giống như cũ tất cả bình thường.
Về phần Đại Đế của bốn tòa Thánh địa cũng không cách nào phán đoán, nhưng mà sau chiến tranh, bốn vị Đại Đế nọ cũng như ba thần, đều chưa từng xuất hiện lại.
Cứ như vậy một tháng trôi qua.
Dưới Viêm Nguyệt và nhân tộc có đủ quyền chủ động, liên tục triển khai chiến tranh quy mô nhỏ.
Mặc dù thỉnh thoảng còn có vài tu sĩ Thánh địa dùng một chút phương pháp đặc thù để xâm nhập vào trong trận pháp phía đông, ý đồ phá hư mắt trận, nhưng dưới các tộc phía đông tạo thành đội ngũ đặc thù, tất cả lần lượt bị tìm ra và chém giết.
Phong Lâm Đào lập được rất nhiều cong lao trong viec nay.
Vào nửa tháng trước, cuối cùng gã đến phạm vi nhân tộc và tự lộ thân phận, muốn cầu kiến Nữ Đế.
Nhưng Nữ Đế không có lập tức triệu kiến, mà an bài gã gia nhập tiểu đội đặc thù phía đông, tham dự nhiệm vụ truy tìm những kẻ xâm nhập vào đại trận.
Không thể không nói, vì để thu được che chở, Phong Lâm Đào coi như đã xuất toàn lực, riêng kẻ xâm nhập bị gã chủ động tìm được đã không sai biệt lắm hơn vài chục.
Động thủ càng là không chút nương tay, giết đồng tộc tàn nhẫn vô cùng.
Vả lại mỗi một lần gã chém giết, đều muốn cắt đầu đối phương rồi buộc lên trên lưng, thế cho nên đến cuối cùng, những chiếc đầu lâu đông đúc như là váy dài, mỗi một lần xuất hiện đều khiến những người nhìn thấy không khỏi giật mình.
Cuối cùng dưới sự cố gắng của gã, nửa tháng sau gã đã được Nữ Đế triệu kiến.
Giờ phút này ngoài đại điện Hoàng Đô nhân tộc, gã đứng nghiêm túc, trong mắt lộ ra cuông nhiệt và kích động, tâm ý nắm chắc nhưng cũng có một mảnh âm lãnh.
"Trong khoảng thời gian qua ta đã nghe nói quá nhiều sự tình về vị Nữ Đế nhân tộc này....'
"Đổi tu thành thần, lấy thân nữ tử, lấy thế Nhân Hoàng các thời kỳ, giúp bản thân hình thành Thần Đài. ... "
"Vị Nữ Đế này không đơn giản. .... Nhưng mà càng là người không đơn giản lại càng tự tin, mà người như vậy từ trình độ nào đó mà nói. . . . .rat thích hợp để ta chuẩn bị đường lui cho mình."
Phong Lâm Đào thì thào trong lòng, tiếp theo cúi đầu nhìn làn váy đầu lâu của mình.
Đây chính là sơ bộ danh trạng gã tìm đến. Về việc quy hàng nhân tộc, gã đã nghĩ sâu tính kỹ sau đó mới lựa chọn, cũng là sau khi phân tích trong lòng, hiện ra phương pháp thoát khốn duy nhất bây giờ của gã.
"Nhưng mà tiếp theo còn cần chứng minh giá trị của mình, cùng với chứng minh mình thật sự là thành tâm tìm đến."
Phong Lâm Đào nheo mắt, gã biết đối với thần linh mà nói, muốn dò xét những chuyện gã suy tư rất dễ dàng, mà đây thực ra cũng là gã cố ý làm ra.
Bây giờ trong lúc trâm ngâm, trong đại điện hoàng cung nhân tộc phía trước truyền ra âm thanh bình tĩnh.
"Gọi Phong Lâm Đào vào điện yết kiến."
Sau khi nghe được câu này, thần sắc Phong Lâm Đào nghiêm túc, cúi đầu thật sâu về đại điện rồi cất bước đi đến.
Ngay khi bước vào trong điện, gã lập tức thấy trong đại điện có trên trăm tu sĩ nhân tộc, những người này chia làm bốn hàng, đều đang ngóng nhìn gã.
Mà phía trước nhất chính là từng tầng bậc thang cực lớn, bên trên tôn tại đông đảo chỗ ngồi, đó là chỗ Thiên Hầu, về phần cao hơn là chỗ của Thiên Vương.
Đỉnh là một chiếc ngai vàng mênh mông, Nữ Đế mặt không cảm xúc bình tĩnh ngồi đó.
Bên cạnh có một người nhu thuận đứng thẳng, mặc áo bào Thái tử, chính là Ninh Viêm.
Sau khi được lập là Thái tử, mỗi một lần triều hội y đêu đứng bên cạnh Nhân Hoàng, mục đích không phải học tập xử lý chính vụ, mà quan sát, đây là yêu cầu của mẫu hậu đối với y.
Bây giờ y đang quan sát tên tu sĩ Thánh địa đến tìm nhân tộc nương tựa phía dưới.
"Phong Lâm Đào bái kiến Ly Hạ Nhân Hoàng!"
Phong Lâm Đào thu hồi ánh mắt, không chút do dự khom người cúi đầu về phía Nữ Đế, lúc lân nữa ngẩng đầu, gã giơ tay phải lên kéo trên người một cái.
Hơn mười cái đầu lâu bị gã lấy xuống đặt ở một bên.
"Be hạ, những thứ này là danh trạng tại hạ dâng lên, trong đó có một vài người là con nối dõi của đại gia tộc trong Thánh địa, địa vị không thấp."
"Nhưng ta biết được, vẻn vẹn như thế vẫn chưa đủ chứng minh thành ý của ta."
"Cho nên ta còn chuẩn bị hai đạo sự tình cơ mật!"
"Thứ nhất, ngàn năm trước Ma Vũ thánh địa cũng không phải là Huyền cấp, mà là Thánh địa Địa cấp, bởi vậy Đại Đế của Thánh địa không phải một vị, mà là hai vị!
"Cho đến ngàn năm trước, Ma Vũ lão tổ tu vi Đại Đế đỉnh phong ý đồ đột phá Chuẩn Tiên cảnh, muốn bước vào Hạ Tiên nhưng thất bại, thân suy hồn tản, sau khi lưu lại truyền thừa đã bế tử quan." "Vì vậy Ma Vũ Thánh địa cũng theo đó ngã xuống, trở thành Huyền cấp."
"Nhưng có lời đồn vị Ma Vũ lão tổ nọ giống như còn khả năng khôi phục, xin bệ hạ đề phòng."
Giọng của Phong Lâm Đào vang vọng đại điện, thân sắc mọi người bốn phía nhao nhao biến hóa, vì vậy Phong Lâm Đào tạm dừng lại chờ giây lát, sau đó mới lần nữa mở miệng.
"Thứ hai chính là về tại sao toàn bộ Thánh địa trở về....
Những lời này vừa ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Trong đông đảo ánh mắt hội tụ, Phong Lâm Đào định khí ngưng thần, truyền ra giọng nói trâm thấp.
"Mục đích có bal"
"Thứ nhất, bọn họ muốn chân chính rời đi, cho nên chuẩn bị trở về lần cuối trước khi đi, vơ vét toàn bộ vật tư có thể mang theol" "Thứ hai, bọn họ cần tiến hành một trận huyết tế, mà để thu được càng nhiều tài nguyên hơn nữa, cho nên mới có chiến tranh."
"Thứ ba, bọn họ bị truyền lệnh đến!"
"Vâ phần người ra lệnh cho bọn họ, không phải Huyền U Cổ Hoàng."
"Trên thực tế, vào hai vạn năm trước Cổ Hoàng đã mất tích một cách ly kỳ, sau đó Thánh địa lâm vào thời kỳ vô chủ hỗn loạn, cho đến hai ngàn năm trước, có Hạ Tiên cổ xưa đã từng rời khỏi Vọng Cổ trở về!"
Giọng nói vang vọng, tâm thần mọi người trong đại điện nhân tộc lập tức nổ vang.